Chương 2100 Mỗi người một nửa
Sở dĩ Triệu Ngọc nghi ngờ cha vợ của mình là bởi vì Miêu Khôn đã chính miệng nói với hắn kế hoạch hành động giả mạo đặc công Mỹ để lừa Amerola nói ra bí mật!Đêm hôm đó, trong phòng tổng thống, Miêu Khôn không chỉ mở rượu vang cho nhóm người Triệu Ngọc mà đồng thời còn bàn giao kế hoạch này cho Triệu Ngọc.
Cho nên, khi kế hoạch gặp trục trặc, Amerola đột nhiên bị một nhóm người khác cướp đi, Triệu Ngọc tự nhiên tin chắc rằng nhất định đã có người để lộ tin tức.
Mà khi Triệu Ngọc ở trên máy bay trực thăng nhìn thấy người cướp Amerola đi không phải là đặc công của Mỹ, hắn càng nghĩ đến một khả năng rằng liệu có phải là cha vợ Miêu Khôn đã ở sau lưng giở trò quỷ trong tất cả những chuyện này hay không?
Nếu bọn chúng cướp đi Amerola ngay giữa đường, vậy thì… Tương đương với việc đơn phương hất Hàn Quốc và Mỹ đi, khiến manh mối về kho báu của Tịch Vĩ được nắm giữ ở trong tay mình.
Cho dù sau đó hắn nhìn thấy Yusuf xuất hiện thì ý nghĩ này cũng vẫn chưa biến mất, hắn còn đang nghi ngờ có phải là Yusuf cũng có thể là sự sắp xếp của Miêu Khôn hay không?
Phải biết là ban đầu khi tìm kiếm kim cương ở Nam Phi, Miêu Khôn cũng từng làm như vậy một lần, lúc ấy may mà mình phát hiện và đoạt trước.
Hiện tại, có khi nào ông ấy đã lặp lại chiêu cũ, lại chơi một lần nữa không?
Còn nữa, hắn cảm thấy lý do mà Yusuf đưa ra hơi gượng ép, một người vốn là ông già không thiếu tiền, thật sự vì một cái hư danh vua tình báo mà chơi lớn như vậy sao?
“Chắc là cậu đã hiểu sai rồi đấy nhỉ?” Ai ngờ, Yusuf dường như nhìn ra sự lo lắng của Triệu Ngọc, lập tức chỉ vào dưới chân núi và nói: “Chẳng lẽ… cậu cảm thấy tôi đang diễn kịch cho cậu xem à?”
Triệu Ngọc nhìn theo ánh mắt của Yusuf, thấy một chiếc ô tô xuất hiện ở dưới chân núi, ô tô lao vùn vụt rất nhanh, chẳng mấy chốc sẽ lái tới đỉnh núi.
“Cậu có biết…” Yusuf lại nói với Triệu Ngọc: “Vì sao Ban Tình báo quốc gia và Cục Cảnh sát Gwangju cẩn thận tra xét đồ vật trong phòng vật chứng nhiều lần mà vẫn không tìm được bất cứ thứ gì không?”
“Ồ?” Triệu Ngọc nhanh chóng suy nghĩ, cố gắng đuổi theo tiết tấu của Yusuf, hỏi: “Vì sao vậy?”
“Bởi vì…” Yusuf lạnh nhạt cười một tiếng, đắc ý nói: “Người của tôi đã nắm được vật đó trong tay rồi!”
“Hả?” Triệu Ngọc không hiểu: “Nếu có người cầm vật chứng đi thì không có khả năng không có ai phát hiện ra chứ?”
“Sai! Đây là một logic sai lầm điển hình” Yusuf duỗi một ngón tay ra, nói: “Người của tôi không hề lấy đi bất cứ vật chứng nào cả, chẳng qua hắn ta đã tiến hành phá hủy vật chứng đó thôi!”
“Vật chứng vẫn còn, nhưng manh mối… đã không còn nữa rồi!”
Yusuf vừa mới nói xong, chiếc xe ô tô kia đã tới trước mặt đoàn người.
Đó là một chiếc xe Benz màu đen, nó đỗ ở trước mặt Yusuf và Triệu Ngọc, hai bên cửa xe đồng thời mở ra, hai người đàn ông bước xuống.
Trong đó có một người có đặc thù Trung Đông rõ ràng, hẳn là cấp dưới của Yusuf.
Mà người kia lại là một người Hàn Quốc điển hình!
“Hả?” Ai ngờ, sau khi người Hàn Quốc kia nhìn thấy Triệu Ngọc thì đột nhiên ngơ ngác, vội vàng bụm mặt nói tiếng Anh với Yusuf: “Làm cái quỷ gì vậy? Người này là chuyên gia thám tử của Trung Quốc, sao lại bắt hắn tới đây chứ?”
À…
Triệu Ngọc nhớ lại, phát hiện ra đúng là mình đã từng gặp gương mặt này!
Lúc trước, khi họp ở Seoul, dường như hắn đã từng gặp người này, đây là một sếp lớn trong Ban Tình báo quốc gia! Chức vị của ông ta có vẻ như còn cao hơn Lee Jin Ju và Oh Seung Joon.
Không thể nào?
Hóa ra, náo loạn nửa ngày, phản đồ thực sự lại ở đây sao!
Hắn thật sự không ngờ tới, cũng không hề suy nghĩ về phương hướng này!
Nhưng tất cả chỉ mới bắt đầu, chuyện làm người ta khiếp sợ còn ở phía sau.
Người Trung Đông kia mở cửa xe phía sau, một cô gái mặc áo tù nhân bất ngờ đi từ trong xe ra.
Cô gái này rất cao, dáng người thon thả, trên tay còn đeo còng…
Không thể nào?
Triệu Ngọc lập tức thấy choáng váng, không ngờ cô gái này lại là… Tịch Mộng Na!!!
“Ông còn sợ cái gì chứ?” Lúc này, Yusuf lớn tiếng quát vị sếp lớn Hàn Quốc kia: “Dù sao ông cũng đã bại lộ rồi! Yên tâm, tiền và thân phận mới đều đã được chuẩn bị xong cho ông rồi!”
Nói xong, Yusuf khoát tay chặn lại, đằng sau lập tức có người xách một rương hành lý lớn tới, đặt ở trước mặt người kia.
Người kia mở ra nhìn một cái, phát hiện bên trong ngoại trừ một đống tiền mặt ra, còn có hộ chiếu và giấy chứng nhận…
“Tốt lắm!” Người kia thỏa mãn khép rương lại, nhẹ gật đầu với Yusuf: “Nghe nói tù trưởng hào phóng, quả là thế!”
“Ha ha ha…” Yusuf cười bắt tay với người kia, nói: “Đây chính là điểm không giống nhau giữa tôi và Lundy! Lundy chỉ muốn làm sao để người khác khuất phục, còn tôi thì lại coi những người mình hợp tác là bạn bè!”
“Chúc ông… thuận buồm xuôi gió!”
“Cảm ơn! Tôi cũng chúc các ông may mắn!” Người kia xách rương hành lý tiến vào ô tô, sau đó lái xe đi thẳng…
Sau khi nhìn thấy xe đã chạy đi rất xa, Yusuf mới quay người lại nói với Triệu Ngọc: “Đừng hiểu lầm, người này không phải người của tôi đâu, mà là của Kang Kyu!” Yusuf nói: “Kang Kyu có thể hô mưa gọi gió ở đây là có nguyên nhân nhất định!”
“Tôi không rõ!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nếu như… đã có một người như vậy tồn tại thì Lundy ăn no rửng mỡ, còn muốn phái đám người Amerola xông vào phòng vật chứng của Gwangju làm gì?”
“Cứ bảo người này lặng lẽ lấy vật chứng đó ra, chẳng phải là xong rồi sao?”
“Đương nhiên là không được!” Yusuf nói: “Mặc dù người này có đầy đủ quyền hạn lấy vật chứng ra, nhưng mà sau khi lấy được vật chứng thì ông ta không hữu dụng nữa!”
“Kang Kyu cũng được, Lundy cũng thế, đều không hy vọng phế bỏ quân cờ này! Cho nên… bọn chúng mới mạo hiểm tới Cục Cảnh sát Gwangju, vì sao chứ, chính là để người này không bị bại lộ…”
“Vậy…” Triệu Ngọc nhìn Tịch Mộng Na một cái, lại hỏi: “Bây giờ có thể nói rồi chứ? Trong phòng vật chứng Gwangju, rốt cuộc có thứ gì?”
Cùng lúc Triệu Ngọc đặt câu hỏi, hắn nhìn thấy tên cấp dưới người Trung Đông kia đưa cho Yusuf một trang giấy.
Yusuf không hề nhìn lấy một cái, trực tiếp cất vào túi quần của mình.
“Được rồi! Nếu như chuyện đã đến mức này rồi” Yusuf quay sang Triệu Ngọc, nói: “Tôi nói cho cậu biết cũng không sao cả!”
“Đây…” Ông ta ra hiệu về phía Tịch Mộng Na, nói: “Tịch Vĩ có hai người con gái bảo bối, cho nên ông ta đem bí mật liên quan tới kho báu giao cho hai con gái, mỗi người một nửa!”
“Ồ?” Triệu Ngọc ngạc nhiên nhìn Tịch Mộng Na, không ngờ cô ta thật sự liên quan một phần đến kho báu của Tịch Vĩ.
“Thực ra… Là hai khẩu súng ngắn!” Yusuf nói: “Tịch Vĩ đưa hai khẩu súng ngắn cho hai đứa con gái của ông ta, trên rãnh của hai nòng súng có khắc lần lượt hai chuỗi số, hai chuỗi số hợp lại chính là một tọa độ hoàn chỉnh!”
“Cho nên, nếu như muốn tìm được kho báu của Tịch Vĩ thì chỉ cần tìm được hai tọa độ này là được! Tôi nói có đúng hay không? Cô Tịch?”
“Hừ!” Tịch Mộng Na khinh thường lườm Yusuf một cái, một câu cũng không nói.
“Về chuyện chị gái cô, tôi thật sự rất xin lỗi!” Yusuf nói với Tịch Mộng Na: “Nhưng tôi cũng bất lực, đó vốn là ý định của Lundy, ông ta hận chị cô nhốt ông ta trong ngục giam tối tăm không ánh mặt trời suốt sáu năm trời, hận đến ngay cả xương cốt cũng thấy ngứa”
“Cho nên, chẳng ai trong chúng tôi cứu được cô ta!”
“…” Tịch Mộng Na hung hăng trừng Yusuf một cái, trong ánh mắt ngập tràn vẻ u oán.
“Trước khi bị Lundy bắt được, Tina đã bị Lundy điên cuồng tra tấn, thậm chí trên đường chạy trốn, cô ta đã làm mất khẩu súng lục mà Tịch Vĩ để lại cho cô ta, rồi bị Ban Tình báo quốc gia cất vào phòng vật chứng của Cục Cảnh sát Gwangju!”
“Cho nên…” Yusuf nói với Triệu Ngọc: “Thứ chúng tôi muốn tìm chính là khẩu súng lục kia”