← Quay lại trang sách

Chương 2101 Vô gian đạo

“Ừm…” Yusuf giơ tay chỉ vào tờ giấy trong túi quần của mình: “Bây giờ, tôi đã có được một nửa rồi! Nửa còn lại thì phải xem cô Tịch Mộng Na của chúng ta thôi!”Nói đến đây, mọi người cùng nhìn về phía Tịch Mộng Na.

“Tên quan chức cấp cao bên Hàn vừa rồi…” Triệu Ngọc lại tiếp đề tài mà Yusuf vừa nói: “Sau khi có được dãy số này thì đã lau sạch dấu vết trong rãnh nòng súng”

“Cho nên người của Ban Tình báo quốc gia mới không tìm thấy gì sao?”

“Đúng vậy!” Yusuf cười nói: “Vật chứng không có bất kỳ thiếu sót gì, cho nên bọn họ mãi vẫn chẳng hiểu gì cả!”

“Cho nên kế hoạch bàn giao con tin giả đó…” Triệu Ngọc trợn tròn mắt: “Cũng là do lão già ông nghĩ ra à?”

“Ừm, gần như là vậy!” Yusuf nói: “Sau khi Lundy và Kang Kyu rớt đài thì vị cấp cao vô gian đạo kia còn cho rằng làm vậy là đã có thể tẩy trắng cho thân phận của ông ta và trở thành người tốt rồi!”

“Cho nên khi tôi tìm ra ông ta, hơn nữa còn đe dọa ông ta phải tiếp tục làm việc cho tôi thì ông ta tỏ ra rất khó chịu!”

“Nhưng mà…” Yusuf nhếch mép, khẽ cười rồi nói: “Sống lâu mới biết lòng người, cuối cùng, ông ta vẫn bị sự thành khẩn của tôi làm cho cảm động!”

“Là bị tiền bạc làm cảm động chứ nhỉ?” Triệu Ngọc nói chen vào, trong mắt tràn đầy khinh thường.

“Ai mà thèm quan tâm chứ?” Yusuf nói: “Tôi là người đáng tin nhất, nếu ông ta không chịu hợp tác với tôi thì tôi sẽ vạch trần thân phận vô gian đạo của ông ta, thứ chờ đợi ông ta sẽ là lao tù!”

“Cho nên, bảo ông ta cầm một số tiền mà cả đời cũng xài không hết, đến một quốc gia nhỏ nào đó làm đại gia thì cớ gì lại không làm cơ chứ?”

“Triệu Ngọc, cậu đoán không sai” Yusuf chuyển qua nói: “Để các cậu tự biên tự diễn ra một tuồng kịch bàn giao nghi phạm là đã có thể thu hút sự chú ý của các cậu rồi!”

“Tiện cho vị vô gian đạo ấy giúp chúng tôi cứu cô Tịch ra ngoài!” Đang nói, Yusuf chỉ vào Tịch Mộng Na rồi nói tiếp: “Ông ta lợi dụng công văn bàn giao nghi phạm thuận lợi đưa cô Tịch ra khỏi nhà giam…”

“Triệu Ngọc, cậu có phát hiện hay không?” Vừa nói, Yusuf vừa ôm chặt lấy bả vai của Amerola: “Thứ mà tôi cần không gì ngoài dãy số đó và Tịch Mộng Na!”

“Thật ra, hai thứ này tôi đều đã có cả rồi, tôi vốn chẳng cần phí nhiều sức đến vậy để cứu Amerola về!”

“Nhưng mà…” Đang nói, Yusuf hôn lên mặt Amerola một cái rồi nói: “Đây là điểm bất đồng giữa tôi và Lundy!”

“Con người đều là động vật có tình cảm, hở một tí là lại nổ súng giết người, hoặc là lấy người thân của người ta làm con tin, những thủ đoạn này thật khiến người ta khinh thường!”

“Cho nên…” Yusuf quay mặt về phía Tịch Mộng Na, long trọng thề: “Cô Tịch, tôi là người duy nhất trên đời này cô có thể tin tưởng được!”

“Tôi biết khẩu súng lục mà cha cô để lại cho cô đã không còn nữa, nhưng cô thông minh như vậy thì chắc chắn sẽ nhớ được dãy số đó”

“Chỉ cần cô nói với tôi thì tôi đồng ý sẽ chia một nửa kho báu của Tịch Vĩ cho cô, cũng bảo vệ sự an toàn của cô, tôi là một người… nói được làm được!”

“Tuyệt đối không giống như Lundy, lợi dụng những thủ đoạn nham hiểm để ép bức người khác, thật là quá vô nhân đạo…”

“Đừng nghe ông ta nói!” Triệu Ngọc không đợi Tịch Mộng Na phản ứng đã vội quát lên: “Kang Kyu cũng là người của tù trưởng, nhưng lại bị tù trưởng bắn lén…”

“Không, không, không, không đâu…” Yusuf lập tức thanh minh: “Tôi là người đã giết Kang Kyu, nhưng mà… là do Kang Kyu lật lọng trước…”

“Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là nhấn chìm bọn Lundy bằng nước lũ, nhưng bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Kang Kyu đã tự chạy thoát rồi!”

“Lúc ấy, tôi gọi ông ta vài tiếng mà ông ta không hề để ý đến tôi, cứ vứt tôi qua một bên rồi đi, là ông ta làm phản trước…”

“Cô Tịch” Yusuf thuyết phục: “Tuy rằng cô và cha của mình đã từng làm những chuyện kia ở đảo Kỳ Tích, nhưng mà không thể không thừa nhận giao tình giữa tôi và cha của cô rất tốt!”

“Cho nên, tôi có nghĩa vụ phải chăm sóc cô…”

“Được!” Ai ngờ, Tịch Mộng Na không đợi Yusuf giải thích rõ ràng mà đã gật đầu nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta xuất phát thôi!”

“Tôi đã bị nhốt quá lâu rồi, cũng nên đi hít thở không khí trong lành một chút!”

“Tôi nói cho ông biết” Tịch Mộng Na cười nói: “Quả thật là tôi không tin ông, nhưng mà… tôi càng không tin anh ta hơn!”

Vừa nói, Tịch Mộng Na vừa chuyển mắt nhìn về phía Triệu Ngọc.

“Cho nên…” Tịch Mộng Na cắn răng nói: “Tôi sẽ nói dãy số đó cho ông biết! Hơn nữa, tôi thậm chí còn có thể tìm ra khẩu súng lục đó cho ông, để ông tự đọc những con số trong rãnh nòng súng!”

“Wow, chuyện này… tốt quá rồi!” Yusuf vừa kinh ngạc vừa vui mừng, chỉ vào còng tay của Tịch Mộng Na rồi nói: “Nhưng mà xin hãy thứ lỗi cho tôi, bây giờ tôi vẫn chưa thể mở còng tay giúp cô được, chúng ta… hãy lên trực thăng trước rồi tính sau nhé!”

“Tịch Mộng Na, có phải não của cô bị gỉ sét rồi không?” Triệu Ngọc quát lên: “Cô tin tưởng ông ta à? Tin ông ta còn không bằng tin tôi đấy!”

“Triệu Ngọc, là cậu đã cứu Lundy ra” Yusuf thêm mắm dặm muối: “Ở đảo Kỳ Tích cũng là cậu làm cho Tịch Vĩ tức chết! Cậu đừng nói nữa có được không hả?”

“Nếu lỡ như cô Tịch đưa ra điều kiện, đòi tôi phải giết cậu, sau đó mới nói cho tôi biết mật mã thì tôi phải làm thế nào đây?”

Yusuf vừa nói những lời này thì ai cũng bất ngờ, hiển nhiên câu nói này quả thật quá nham hiểm! Có khác gì ông ta đang nhắc nhở Tịch Mộng Na rằng có thể đưa ra điều kiện như vậy đâu?

“Đậu xanh rau má nhà ông!” Triệu Ngọc nhịn không được mắng: “Cái con gián đánh mãi không chết kia! Sao mà ông thất đức thế hả? Thất đức gì mà kinh vậy? Tôi thật sự đã nhìn lầm ông rồi!”

“Tù trưởng…” Nghe thấy lời của Yusuf, Amerola lo lắng kéo góc áo của ông ta.

Xem ra Amerola vẫn không mong Triệu Ngọc xảy ra nguy hiểm.

“Hừ!” Lúc này, Tịch Mộng Na cười khẩy một tiếng với Triệu Ngọc rồi nói: “Đề nghị này có vẻ cũng rất hợp lý đấy!”

“Nhưng mà…” Cô ta nở một nụ cười vừa dễ thương lại lạnh nhạt rồi nói: “Tên này đã từng cứu mạng tôi ở đảo Kỳ Tích! Còn cứu tôi một lần trong tay của Lundy nữa!”

“Cho nên, nợ nần của chúng ta đã thanh toán xong, nếu cứ nhất định phải phân rõ sống chết thì hãy để lần sau rồi tính tiếp đi!”

“Nếu như…” Tịch Mộng Na gian trá quỷ quyệt cười nói: “Nếu như còn có lần sau!”

“Ừm…” Triệu Ngọc chỉ nhìn chằm chằm vào Tịch Mộng Na, cảm thấy máu nóng cuồn cuộn, dường như đang bị kích thích.

“Được thôi! Nếu đã như vậy…” Yusuf liếc nhìn Triệu Ngọc: “Thì cứ xem như tôi chưa nói gì cả! Thật ra tôi cũng không muốn làm hại tính mạng của cậu cháu trai tài đức này của tôi đâu!”

“Cậu ta là thần thám, vẫn còn rất nhiều vụ án phức tạp, đầy nghi vấn và khó xử lý đang đợi cậu ta điều tra phá án mà… Khà khà…”

“Đậu xanh rau má nhà ông!” Triệu Ngọc không chút khách sáo, lập tức mắng một câu.

“Được rồi” Yusuf nhìn đồng hồ vàng của ông ta rồi nói: “Đã không còn sớm nữa, người của Ban Tình báo quốc gia đã lên đường rồi, cho nên…” Ông ta quay về hướng Triệu Ngọc: “Cũng đến lúc nói tạm biệt rồi!”

Nói xong, ông ta và bọn Amerola xoay người đi thẳng đến chỗ trực thăng.

“Đợi đã” Triệu Ngọc bỗng nói: “Tù trưởng, ông thông minh như thế thì hẳn phải biết hậu quả của việc tìm thấy kho báu của Tịch Vĩ là gì rồi nhỉ?”

“Lúc ông tìm thấy báu vật cũng chính là ngày ông đắc tội với toàn thế giới! Đến lúc đó sẽ có vô số người muốn mạng của ông! Những tin tình báo ấy sẽ chỉ hại chết ông thôi!”

“Tôi biết, đương nhiên là tôi biết rồi, nhưng mà… Con người tôi chính là như vậy đấy…” Yusuf không hề gì, thản nhiên nói: “Từ nhỏ, tôi đã thích nhìn trộm việc riêng của người khác rồi, cho nên tôi rất mê việc thu thập tình báo!”

“Có thể nhìn thấy những chuyện riêng tư, bí mật của Lundy và Tịch Vĩ thì xem như chết cũng đáng giá… Ha ha ha…”

Nói xong, ông ta cười lớn rồi ôm vai Amerola đi thẳng…