← Quay lại trang sách

Chương 2102 Không dám mắc mưu

“Đúng rồi…” Ai ngờ, sau khi Yusuf đã đi rất xa thì đột nhiên xoay người lại, nói với Triệu Ngọc: “Suýt nữa tôi đã quên một chuyện quan trọng rồi!”“Triệu Ngọc, về nói với cha vợ của cậu, dẫu sao thì tình bạn giữa chúng tôi đã nhiều năm rồi, đến lúc ấy, nếu ông ta muốn mua tin tình báo thì tôi có thể giảm giá cho ông ta 20%!”

“Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ ưu tiên giúp đỡ các cậu!”

“Đủ rồi đấy!” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài: “Ông đấy! Ông hãy nghĩ xem ông có còn mạng để làm cuộc mua bán này không trước nhé!”

“Ông thật sự là một tên hồ đồ mà, cứ xem như thế lực của ông có to lớn cỡ nào đi nữa thì thứ ông tìm được cũng chẳng phải tin tình báo gì cả, mà sẽ là một quả mìn có thể nổ tung bất cứ lúc nào!”

“Ông hoàn toàn không thể tiêu hóa nổi!”

“Cho dù không tiêu hóa nổi thì tôi cũng bằng lòng chịu đựng!” Yusuf rất có khí thế “không thấy Hoàng Hà không quay đầu”, dứt khoát nói: “Lundy căng thẳng với kho báu của Tịch Vĩ như vậy thì chắc chắn trong đó có bí mật của lão ta mà không muốn người khác biết được!”

“Lão ta chính là người giàu nhất thế giới nên chắc chắn sẽ có rất nhiều thứ mà chúng ta không tưởng tượng được… Chẳng lẽ, cậu không muốn biết sao?”

“Được rồi!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nhún vai: “Nếu ông không tiếc đi tìm chết thì tôi cũng cam lòng chôn ông. Nhưng chỉ sợ là ngay cả di thể của ông mà tôi cũng chẳng thể tìm thấy!”

“Cậu cháu trai tài đức của tôi ơi, cậu hãy yên tâm đi!” Yusuf nghiêm túc nói: “Cậu nói thế nào cũng được! Tôi không phải loại người vong ân phụ nghĩa, sẽ không giết cậu để diệt khẩu đâu!”

“Tôi không sợ cậu tiết lộ bí mật của tôi mà ngược lại, tôi cần cậu giúp tôi lan rộng nó! Như vậy thì công việc của tôi cũng sẽ phát triển theo!”

“Nhưng mà…” Yusuf lại nói một cách thần bí: “Nếu cậu và Miêu Khôn đủ thông minh thì tốt nhất đừng có mà công khai bí mật của tôi ra ngoài, như vậy đợi tôi tìm được kho báu của Tịch Vĩ thì mấy người có thể mua bán độc quyền với tôi!”

“Cậu nói xem có lý không?”

“Lý cái bà nội ông!” Triệu Ngọc tức giận nói: “Nếu ông phải đi ngay lập tức thì… ông có thể đồng ý một yêu cầu cuối cùng của tôi không?”

“Hở?” Yusuf lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Cậu còn muốn làm gì nữa hả?”

“Này!” Triệu Ngọc dùng cằm chỉ vào Tịch Mộng Na: “Tôi hôn tạm biệt cô Tịch cũng không xem là quá đáng chứ?”

“Anh…” Tịch Mộng Na bất ngờ.

“Không tính là quá đáng, không tính là quá đáng đâu!” Yusuf cười nói: “Tôi vẫn còn nhớ hồi còn ở đảo Kỳ Tích, sau khi Tịch Vĩ khống chế mấy người chúng ta thì cô Tịch đã chủ động hôn tạm biệt cậu để trả thù cậu, sao nào, cậu đang muốn trả lại hả?”

“Thế nào?” Ánh mắt của Tịch Mộng Na đầy vẻ phức tạp, nhìn chằm chằm vào Triệu Ngọc: “Anh nghiện rồi đấy à?”

“Sao hả?” Triệu Ngọc bĩu môi: “Có nghiện hay không thì chẳng phải cô rõ ràng hơn tôi à?”

“Được đấy nhỉ?” Tịch Mộng Na lại gần Triệu Ngọc: “Anh sẽ không nghĩ rằng tôi không dám đấy chứ?”

“Được thôi!” Triệu Ngọc vươn đầu lưỡi ra: “Có gan thì qua đây đi, ai sợ ai chứ?”

“Được!” Tịch Mộng Na lại bước vài bước về phía trước: “Qua thì qua…”

“Này, này, này…”

Kết quả, vào lúc này, Yusuf đột nhiên vẫy tay cho đàn em của ông ta, tên kia lập tức ngăn cản Tịch Mộng Na và Triệu Ngọc.

“Không, không đúng!” Yusuf thận trọng trừng Triệu Ngọc rồi nói: “Triệu Ngọc, không lẽ cậu lại muốn giở trò bịp bợm gì à?”

“Ai cũng biết cậu là chàng rể trung thành của Miêu Khôn, chắc chắn mục đích cậu tán tỉnh cô Tịch không đơn giản!”

“Không được, người từng bị cậu lừa quả thật quá nhiều rồi, tôi không muốn giẫm lên vết xe đổ của Tịch Vĩ và Lundy…”

Nói xong, Yusuf lại đưa mắt ra hiệu cho hai tên đàn em khác, hai tên đó lập tức khống chế Tịch Mông Na, dẫn cô ta đến chỗ trực thăng.

“Cho nên…” Yusuf búng tay một cái, nói với Triệu Ngọc từ xa: “Cô cậu hãy hôn gió một cái đi, như vậy có vẻ sẽ an toàn hơn một chút!”

“Tạm biệt nhé!”

“Nhớ kỹ giao hẹn của chúng ta đấy, tôi sẽ bán tin tình báo trực tiếp cho các cậu, đi đây nhé…”

Nói xong câu này, cuối cùng Yusuf và Amerola cũng kéo nhau lên trực thăng.

Lúc đang lên máy bay, Amerola quay đầu lại liếc nhìn Triệu Ngọc, trong mắt hiện lên vẻ lưu luyến, nhưng vẻ lưu luyến ấy đã biến mất rất nhanh, cô ta cúi đầu chui vào cabin máy bay.

Ngay sau đó, Tịch Mộng Na cũng bị đưa lên máy bay, lúc lên máy bay cô ta cũng quay lại liếc nhìn Triệu Ngọc.

Nhưng trong mắt của Tịch Mộng Na không biểu lộ vẻ lưu luyến mà là vẻ mặt kiêu ngạo đoạn tuyệt…

Cuối cùng, cửa cabin trực thăng đóng lại, cánh quạt dần tăng tốc, mới chớp mắt đã bay lên cao, không bao lâu sau đã biến mất trong màn đêm…

Lúc này, trên đỉnh núi còn thừa lại hai chiếc xe ô tô và bảy tên đàn em của Yusuf.

Nhìn thấy máy bay đã đi xa, những tên này giữ Triệu Ngọc lại tại chỗ, sau đó bắt đầu thu dọn đồ, chuẩn bị rời khỏi.

Xem ra bọn họ cũng không muốn làm khó Triệu Ngọc thật.

Được thôi!

Nhưng bọn họ không làm khó Triệu Ngọc cũng không có nghĩa là Triệu Ngọc sẽ không làm khó bọn họ.

“Các vị, khoan hãy đi vội, chúng ta… có phải nên nói chuyện một chút không?” Lúc này, Triệu Ngọc thè lưỡi, nói với những tên kia: “Nếu ông chủ của mấy anh đã đi rồi thì các anh cũng nên cúi lạy tôi, xin tôi tha cho mấy anh đi chứ nhỉ!?”

Nhưng Triệu Ngọc nói tiếng Trung, những tên đàn em của Yusuf nghe chẳng hiểu gì, vẫn tự làm chuyện của mình và chuẩn bị rút lui, không ai để ý đến hắn.

Oh… Thật là lúng túng mà!

Triệu Ngọc nâng tay phải lên lau mồ hôi…

Kết quả, hắn vừa lau mồ hôi thì đã làm cho kẻ địch hoảng sợ.

Bởi vì trước đó, hai tay của Triệu Ngọc đã bị trói ra sau lưng bằng dây thừng, sao lại có thể lau mồ hôi được chứ?

“Ủa?”

Tên cách Triệu Ngọc gần nhất ngây ra một lúc, nhưng trong lúc hắn ta đang ngây người thì Triệu Ngọc đã lập tức ra tay, đấm một cú thật mạnh vào mặt của hắn ta!

Á!

Dưới cú đấm đầy tàn độc của Triệu Ngọc, tên này lập tức bị đánh ngã ngửa xuống đất…

“Hả?”

Những tên khác rất ngạc nhiên, không hiểu sao mà Triệu Ngọc có thể giãy thoát khỏi dây thừng, vừa thấy Triệu Ngọc ra tay thì vội vàng xông đến gần Triệu Ngọc.

Nhưng ngay khi họ lao tới thì đèn xe vốn đang phát sáng lại đột nhiên tắt ngóm, trên đỉnh núi lập tức tối đen như mực!

Ngay sau đó, từng trận than khóc thảm thiết không ngừng vang lên trong màn đêm…

⚝ ✽ ⚝

Hai mươi lăm phút sau, vài chiếc xe cảnh sát chạy lên đỉnh núi nhanh như chớp.

Đi đầu là một chiếc SUV hiện đại, xe ô tô thắng gấp tại đỉnh núi, vài đặc công vác súng trên vai lao xuống phần phật từ trên xe.

Sau khi lao xuống, các đặc công lập tức bao vây hai chiếc xe ô tô màu đen trên đỉnh núi.

Mà lúc này, Triệu Ngọc đang ngồi trên nắp động cơ của một trong những chiếc xe đó, dường như đã không còn kiên nhẫn nữa.

“Triệu Ngọc!” Lee Jin Ju lao đến trước tiên, quan tâm hỏi Triệu Ngọc: “Anh không sao chứ?”

“Không phải chứ?” Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, ra vẻ tiếc nuối nói: “Tốc độ của các cô sao mà chậm thế…”

“Rốt cuộc… Rốt cuộc thì…” Lee Jin Ju vừa muốn hỏi tình hình thì đột nhiên phát hiện chiếc xe sau lưng Triệu Ngọc đang không ngừng rung lên, bên trong còn truyền đến từng trận rên rỉ đầy đau đớn.

“Đây là…”

Lee Jin Ju vội ra hiệu, các đặc công lập tức mở cửa xe ra, lúc này mới bất ngờ nhìn thấy bên trong nhét đầy người!

Vóc người của những tên này cao to, trên người bị trói bằng dây thường, có tên đã hôn mê, có tên thì mặt mũi bầm dập…

“Những tên này…” Lee Jin Ju trợn tròn mắt hỏi: “Là ai vậy!?”