← Quay lại trang sách

Chương 2103 Chỉ thị mới nhất

Lúc Lee Jin Ju đang hỏi Triệu Ngọc thì Miêu Khôn và Lê Tịnh cũng đã lái xe đến hiện trường“Hóa ra, tất cả những chuyện này…” Triệu Ngọc cố ý nói to lên: “Đều là do tù trưởng Yusuf làm ra cả đấy!”

“Cái gì?” Lee Jin Ju còn chưa nói gì thì Miêu Khôn đã sốt ruột trước: “Là cái lão già mãi không chết đó hả? Sao lại là ông ta được chứ? Ông ta không thể nào có được bản lĩnh lớn đến vậy đâu!”

“Cô Jin Ju” Triệu Ngọc lại nói: “Tất cả chúng ta đều đã bị bọn họ tính kế cả rồi, phản đồ chân chính không phải là cấp trên Oh Seung Joon của cô mà là cấp trên của Oh Seung Joon!”

Vừa nói, Triệu Ngọc vừa miêu tả lại bộ dáng của người đó, Lee Jin Ju kinh ngạc há to miệng: “Người mà anh nói… Chính là trưởng ban quản lý Ban Tình báo quốc gia Sung Hee Jun của chúng tôi sao!?”

“Không phải chứ? Ông ta… Ông ta chính là…” Lee Jin Ju vốn muốn nói ra bè cánh của Sung Hee Jun, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.

Triệu Ngọc phỏng đoán lai lịch của tên Sung Hee Jun này cũng không nhỏ, nói không chừng cũng có quan hệ với Nhà Xanh…

“Bực nhất là…” Triệu Ngọc lại nói: “Ông sếp này của các cô đã cứu Tịch Mộng Na ra và giao cho tù trưởng Yusuf rồi!”

“Cái gì!?” Hắn vừa nói xong thì tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Ông ta… Ông ta cứu Tịch Mộng Na ra ngoài rồi ư? Chuyện này…” Lee Jin Ju khó mà tưởng tượng được, vô cùng hoảng hốt.

“Tên này đã là cọc ngầm của Kang Kyu ngay từ đầu…” Triệu Ngọc lập tức nói ra ngọn nguồn về Sung Hee Jun. Sau khi nói xong, hắn chỉ vào một trong những chiếc ô tô rồi nói: “Trong chiếc xe này có camera hành trình, nếu các cô không tin thì chắc là trong đó có ghi lại toàn bộ quá trình vừa rồi đấy!”

“Còn nữa…” Triệu Ngọc chỉ vào những tên đàn em của Yusuf bị hắn đánh cho bầm dập mặt mũi: “Những nhân chứng này đều có thể chứng minh những gì tôi nói là sự thật!”

“Sếp của các cô đã được nhận một rương tiền mặt và thân phận mới cao chạy xa bay rồi” Triệu Ngọc nhìn đồng hồ: “Chắc đã chạy được khoảng nửa tiếng rồi đấy, không bằng các cô tìm thử xem, nói không chừng vẫn có thể ngăn ông ta lại được!”

“Thân phận mới…” Lee Jin Ju ngẫm nghĩ một lúc: “Nói cách khác, ông ta muốn thông qua những phương tiện chính quy để rời khỏi Hàn Quốc sao?”

“Tôi cũng nghĩ như vậy” Triệu Ngọc nói: “Cho nên các cô hãy kiểm tra sân bay, tàu thủy còn cả tàu hỏa nữa, chắc là không khó tìm đâu!”

“Nếu tìm thấy ông ta thì sẽ rõ ràng hơn rồi…”

“Triệu Ngọc…” Miêu Khôn vội tiến lên phía trước, quan tâm hỏi thăm: “Con không sao chứ? Chẳng lẽ cái lão già mãi không chết đó muốn giết con diệt khẩu thật à?”

“Vâng, vâng, vâng…” Triệu Ngọc dùng sức gật đầu: “Ông ta đã xúi giục Tịch Mộng Na giết con ngay từ đầu rồi, nhưng mà Tịch Mộng Na không ra tay, sau đó, ông ta ngại phải tự mình động thủ nên mới để lại những tên đàn em này…”

“May mà con đã giãy khỏi dây trói kịp lúc, thế mới đánh ngã bọn họ…”

“Một, hai, ba, bốn…” Nghe thấy lời của Triệu Ngọc, bên cạnh có đặc công đang đếm số lượng những tên tội phạm, sau đó kinh ngạc than một tiếng.

Hiển nhiên, việc Triệu Ngọc có thể hạ được bảy tên tội phạm trong một thời gian ngắn như vậy quả thật là không thể tưởng tượng được.

“Vậy…” Lúc này, Lee Jin Ju đã bố trí xong nhiệm vụ đi bắt Sung Hee Jun cho cấp dưới, sau đó vội vàng nói với Triệu Ngọc: “Bọn Yusuf đã đi đâu rồi?”

“Ngồi trực thăng đi rồi, là trực thăng đấy…” Triệu Ngọc vội vàng nói rõ ngọn nguồn về Yusuf một lượt.

Những chuyện hắn nói đều là sự thật, không thêm thắt quá nhiều.

“Hướng nào…” Sau khi nói xong, Lee Jin Ju vội hỏi: “Bay về hướng nào rồi?”

“Bên kia…” Triệu Ngọc chỉ về một hướng rồi nói: “Lần này, e rằng ước mơ của ông ta sắp thành sự thật, trở thành vua trong giới tình báo trên thế giới thật rồi ấy nhỉ?”

“Mật mã của hai cô con gái Tịch Vĩ đều nằm trong tay ông ta cả rồi.

Bây giờ, chắc chắn ông ta đã đi tìm kho báu của Tịch Vĩ rồi!”

“Chết tiệt!”Lee Jin Ju buồn rầu vung tay, sau đó lòng đầy chờ mong hỏi Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, anh là thần thám, anh có biết bọn họ muốn đi đâu không?”

“Đừng có gây chuyện nữa!” Triệu Ngọc nhếch mép lắc đầu: “Tôi có thể giữ lại cái mạng nhỏ này của mình đã xem như là kỳ tích rồi!”

“Cảnh sát Lee” Lúc này, Miêu Khôn vội nói với Lee Jin Ju: “Đó dẫu sao cũng là một chiếc trực thăng, vẫn có thể tìm thấy một vài manh mối nào đó chứ?”

“Hay là cô nhanh xin chỉ thị của cấp trên, để bên quân đội giúp đỡ tìm kiếm xem sao?”

“Chuyện này không nên chậm trễ” Miêu Khôn lo lắng nói: “Nếu như kho báu bị Yusuf tìm thấy, vậy thì thế giới có thể sắp loạn đến nơi rồi!”

“Mọi người không biết chứ tên này thích nhất là thăm dò chuyện riêng tư của người khác, hơn nữa còn giỏi lừa đảo” Miêu Khôn buồn phiền nói: “Nếu như ông ta có được tin tình báo thì chúng ta chắc chắn phải tổn thất một số tiền lớn!”

“Hơn nữa…” Miêu Khôn lại vội nói: “Tôi lo nếu ông ta bị đặc công bên Mỹ bắt được thì chúng ta phí công vô ích rồi!”

“Ông có biết…” Lee Jin Ju buồn rầu nói: “Trong nửa tiếng thì một chiếc trực thăng có thể bay được bao xa không?”

“Mặc dù diện tích nước tôi không lớn, nhưng nếu muốn tìm một chiếc trực thăng thì nói dễ hơn làm”

Tuy miệng Lee Jin Ju thì nói như vậy, nhưng vẫn ra lệnh cho cấp dưới của mình nhanh chóng thi hành.

“Chậc chậc…” Miêu Khôn vẫn cứ lải nhải không ngừng: “Đúng là tiền mất tật mang mà, ai có thể ngờ được kế hoạch này vậy mà lại do lão già rách việc đó đề ra cơ chứ?”

“Trong nội bộ của các cô có lỗ hổng to như vậy mà sao không có ai phát giác ra thế? Thật là…”

“Sếp Miêu” Triệu Ngọc vội vàng khuyên giải an ủi: “Đừng sốt ruột, chúng ta lại nghĩ cách thôi! Con thấy Tịch Vĩ vốn rất cẩn thận, cho dù Yusuf có biết được vị trí của kho báu thì cũng không dễ gì mở ra được đâu nhỉ?”

“Hơn nữa, Tịch Vĩ đã thống trị đế quốc hắc ám của ông ta nhiều năm như vậy thì chắc chắn cũng có không ít thứ, dù muốn vận chuyển những thứ này cũng không phải là một chuyện dễ dàng đâu đúng không?”

“Ừ, cũng đúng!” Mắt Miêu Khôn sáng lên, vội vàng nói với Lee Jin Ju: “Nếu chúng ta đã biết thứ ở kho vật chứng của Cục Cảnh sát Gwangju là một khẩu súng lục thì… có phải chúng ta đã có thể men theo manh mối này để điều tra rồi không?”

“Được, được!” Lee Jin Ju lấy điện thoại ra, gật đầu đồng ý.

“Ban Tình báo quốc gia của các cô đã tìm ra khẩu súng lục của con gái Tịch Vĩ nên chắc chắn sẽ có biên bản hay là manh mối nào đấy rồi” Miêu Khôn nói: “Hơn nữa, có xác suất rất cao là kho báu của Tịch Vĩ đang ở trong nước của các cô!”

“Làm ơn, các cô cho dù thế nào cũng phải tìm cho ra ông ta!”

“Được, được…” Lee Jin Ju vừa lấy điện thoại ra, đang muốn gọi điện thì điện thoại bỗng nhiên reo lên.

Cô ta vừa nhìn màn hình thì vội vàng đi đến chỗ không người để nghe.

“A lô” Trong điện thoại vang lên tiếng của Oh Seung Joon: “Jin Ju, cô nghe cho kỹ, tôi vừa mới nhận được chỉ thị, về vụ mất tích của hai nghi phạm là Amerola và Tịch Mộng Na, các cô không cần phải điều tra nữa…”

“Hả?” Lee Jin Ju bất ngờ: “Tại sao vậy?”

“Tại sao ư?” Oh Seung Joon nặng nề nói: “Chuyện này cô còn chưa hiểu sao? Hai người này mất tích, đối với chúng ta mà nói ngược lại chính là một chuyện tốt!”

“Chuyện này…” Lee Jin Ju vò đầu.

“Khụ!” Oh Seung Joon nói: “Quan tâm đến kho báu hay bảo tàng của ông ta làm gì chứ, có liên quan gì đến chúng ta đâu? Dù tìm thấy thì chẳng những không có lợi cho chúng ta mà không chừng còn dẫn đến vô số mâu thuẫn nữa chứ!”

“Còn những tin tình báo kia cũng đều là đối sách quốc tế, không liên quan gì tới chúng ta hết, không nên xen vào thì hơn…”

“Jin Ju” Oh Seung Joon trầm giọng nói: “Cô phải biết kẻ cướp kho báu của Tịch Vĩ đi không phải là kẻ may mắn gì đâu, mà con mẹ nó là vật tế đấy!”

“Ông ta vừa hay đã gánh trách nhiệm thay chúng ta, chúng ta có thể đẩy hết mọi chuyện lên đầu tên này, từ nay về sau sẽ không có ai gây áp lực cho chúng ta nữa!”

“Bây giờ, tôi đang mong kho báu của Tịch Vĩ có thể ở nước ngoài thì càng tốt!”

“Ồ… Như vậy à…” Vẻ mặt của Lee Jin Ju phức tạp, cô ta đã nghe hiểu ý của Oh Seung Joon.

“Cho nên” Oh Seung Joon lại nói: “Bây giờ, nhiệm vụ chủ yếu của cô chính là bắt Sung Hee Jun, xử lý sạch sẽ nội bộ của chúng ta rồi tính sau!”

“Còn về mấy người Trung Đông, tội phạm, rồi trực thăng, kho báu gì gì đấy, cô cứ làm ra vẻ thôi là được rồi…”