← Quay lại trang sách

Chương 2104 Vấn đề quan trọng nhất

“Triệu Ngọc, đừng đùa nữa…” Trong xe riêng của mình, Miêu Khôn van nài, hỏi Triệu Ngọc: “Con có thể dùng tay không tiêu diệt bảy tên đàn em của Yusuf, thế mà lại không ngăn Yusuf lại là sao hả?”“Con hạ được bảy tên đàn em của ông ta chỉ do may mắn mà thôi” Triệu Ngọc trào phúng: “Yusuf đưa theo cả một đại đội, còn có súng lục nữa đấy!”

“Được rồi, ta mà còn không biết năng lực của con sao? Bây giờ đã không còn người ngoài rồi nên con đừng có lề mà lề mề nữa!” Miêu Khôn lại hỏi: “Những thứ mà con vừa mới nói chắc không phải là phiên bản thật đâu nhỉ?”

“Thằng nhóc con cáo già như vậy mà lại không biết Yusuf sẽ đi đâu à?”

“Được rồi, con sẽ nói phiên bản thật cho cha biết” Triệu Ngọc khoanh tay lại: “Yusuf nhờ con gửi cho cha một câu, nói là đợi đến sau khi ông ta tìm được kho báu của Tịch Vĩ thì sẽ ưu tiên nghiệp vụ của cha trước, còn muốn giảm giá cho cha nữa đấy…”

“…” Lời của Triệu Ngọc làm cho nhóm Lê Tịnh, Đinh Lam không nói nên lời.

“Con…” Khuôn mặt già của Miêu Khôn đầy vẻ xấu hổ, vỗ tay nói: “Ta thật sự đã xem thường tên ngớ ngẩn ấy rồi! Ta còn nghĩ rằng tha cho ông ta một lần thì ông ta đã chán nản quay về Trung Đông rồi chứ!”

“Thật không ngờ, ông ta lại tính kế ta như vậy!”

“Lần sau ta mà nhìn thấy ông ta lần nữa thì ta nhất định phải đẩy ông ta vào chỗ chết!”

“Cha vợ à” Triệu Ngọc bỗng nghiêm túc hỏi một câu: “Cha cũng đừng lo lắng quá, nói không chừng sẽ có tin tức nhanh thôi!”

“Có tin tức gì? Có tin tức gì?” Miêu Khôn gấp đến độ vò đầu bứt tai: “Con không nhìn ra à? Thái độ bên Hàn đã chuyển biến rồi, nếu như ta mà là bọn họ thì chỉ ước gì Amerola và Tịch Mộng Na đều bị người khác cướp đi thôi!”

“Như vậy thì bọn họ có thể hắt toàn bộ nước bẩn lên đầu Yusuf, thoái thác sạch sẽ mọi trách nhiệm của bọn họ rồi!”

“Theo ta thấy thì e là chuyện này đến cuối cùng vẫn chẳng giải quyết được gì, cho nên…” Miêu Khôn lại hỏi lần nữa: “Triệu Ngọc, con mau nói thật đi! Chúng ta cần phải tìm ra Yusuf, tìm thấy kho báu của Tịch Vĩ…”

“Đúng vậy!” Lê Tịnh ở kế bên phụ họa theo: “Tình hình bây giờ đã tương đối phức tạp rồi, sau khi bên Mỹ biết được tin tức này thì chắc chắn sẽ dùng toàn lực để truy nã!”

“Nếu bị bọn họ giành được trước, vậy thì gay go rồi…”

“Theo tôi thấy thì…” Tiêu Hàng đang ngồi ở ghế lái nói: “Yusuf dám trắng trợn gây ra chuyện như vậy thì nói không chừng sau lưng ông ta còn có một nhân vật trâu bò nào đó nữa ấy nhỉ?”

“Nếu không thì chỉ dựa vào một tù trưởng nho nhỏ như ông ta thì sẽ không ăn nổi một bàn tiệc lớn vậy đâu!”

“Đúng vậy!” Đinh Lam nói: “Người dám nhận vụ mua bán này, ngoại trừ những bên có tính chất quốc gia, nếu là tư nhân thì chẳng phải đi tìm chết à?”

“Cứ xem như tù trưởng có thể tìm được kho báu đi nữa, nhưng mà cũng phải còn mạng để tiêu chứ? Nếu đụng đến ích lợi của những tập đoàn lớn ấy thì chắc chắn sẽ chết rất khó coi đấy!”

“Nếu là như vậy thật thì càng nguy hiểm rồi!” Miêu Khôn nói: “Nếu Yusuf đã đạt thỏa thuận với tập đoàn tài chính nào đó, như vậy thì những tin tình báo này có thể sẽ bất lợi với chúng ta!”

“Anh rể” Đinh Lam hỏi Triệu Ngọc: “Em thấy anh cứ thong dong suốt, có phải trong lòng anh đã nắm chắc rồi không?”

“Chưa rõ, nhưng mà…” Triệu Ngọc nói: “Anh luôn cảm thấy có lẽ chúng ta có thể đổi một góc độ khác để xét kho báu của Tịch Vĩ!”

“Đổi góc độ ư?” Miêu Khôn vội hỏi: “Góc độ nào?”

“Nếu lỡ như…” Triệu Ngọc suy nghĩ rồi nói: “Ngay cả tù trưởng cũng không tìm thấy kho báu của Tịch Vĩ thì sao?”

“Hả? Không tìm thấy sao?” Miêu Khôn trừng to mắt: “Con khẳng định chứ?”

“Con không thể khẳng định, nhưng mà…” Triệu Ngọc nói: “Nếu Yusuf không tìm thấy kho báu thì có phải đây không tính là một chuyện xấu đối với chúng ta không?”

“Chuyện này…” Mọi người nhìn nhau, đều đang suy nghĩ ý của Triệu Ngọc.

“Yusuf đã thành công thu hút tất cả ánh mắt của mọi người rồi” Triệu Ngọc nói: “Tôi bằng lòng đánh cược một trận, cược ông ta không tìm thấy kho báu!”

“Nếu không tìm thấy thì… hừ hừ…” Triệu Ngọc lộ ra một nụ cười lạnh khiếp người: “Vậy thì người tiền mất tật mang chân chính là bản thân tù trưởng rồi!”

⚝ ✽ ⚝

Trong lúc Triệu Ngọc và bọn Miêu Khôn đang nói chuyện thì trong một căn biệt thự nào đó tại ngoại ô Seoul lại truyền đến tiếng gầm thét của tù trưởng Yusuf.

“A!!!” Ông ta rút súng lục bên hông ra, trực tiếp dí thẳng vào giữa hai đầu lông mày của Tịch Mộng Na, tức giận thét lên: “Cô lừa tôi! Cô cố tình cho tôi mật mã giả có phải không?!”

“Ông nhìn căn nhà này cho kỹ đi” Tịch Mộng Na lờ đi họng súng tối om đó, lạnh lùng nói: “Tôi có lừa ông hay không thì tự trong lòng ông biết rõ nhất!”

“Sao một căn nhà bình thường lại được xây bằng tường thép dày như vậy chứ, ngoài ra còn có một mật thất giống như két sắt của ngân hàng để làm gì hả?”

“Ông nhìn lại cho kỹ cái kích thước của căn mật thất này thêm lần nữa đi, nó có phù hợp với quy mô của kho báu hay không?”

“Nhưng mà… Nhưng mà…” Yusuf run rẩy chỉ vào căn phòng trống rỗng, kích động nói: “Đồ ở bên trong thì sao? Thứ mà tôi muốn không phải là một căn phòng trống!”

“Tù trưởng à” Tịch Mộng Na nghiêm túc nói: “Tôi không hề lừa ông! Ông thông minh như vậy thì tại sao trước khi lập kế hoạch lại không suy nghĩ cẩn thận thế?”

“Ông, và cả Lundy nữa, trong mắt của các người chỉ có những thứ như kho báu và tin tình báo, chẳng lẽ từ trước tới giờ, các người chưa từng suy nghĩ về vấn đề quan trọng nhất hay sao?”

“Vấn đề quan trọng nhất?” Yusuf nhíu chặt mày: “Vấn đề gì chứ?”

“Cha tôi chết ở đảo Kỳ Tích, ông ấy chết rất đột ngột” Tịch Mộng Na nói: “Cho nên, các ông chỉ theo quán tính, cố chấp cho rằng ông ấy vốn không kịp xử lý kho báu, cho nên kho báu sẽ ngoan ngoãn đợi các ông tìm ra nó, có phải vậy không?”

“Chuyện này…” Yusuf dường như đã hiểu ý của Tịch Mộng Na, gương mặt bắt đầu co rúm lại.

“Nhưng sao các người lại không suy nghĩ thử xem” Tịch Mộng Na nhếch mép, nói: “Tôi bị giam ở Cục Tình báo mật MI6, nhưng mà… tôi vẫn còn một người chị đấy!”

“Ý cô… ý cô là… Ôi…” Yusuf run rẩy ôm ngực, hiển nhiên là rất khó chịu.

“Đúng thế!” Tịch Mộng Na nói: “Cha tôi cho chúng tôi mỗi người một chuỗi mật mã, nhưng đâu có nghĩa là tôi và chị gái không thể biết mật mã của đối phương chứ?”

“À…” Yusuf trợn to mắt, đầy hoảng sợ.

“Cho nên, tôi có thể nói chính xác vị trí của kho báu, chị tôi lại càng có thể!” Tịch Mộng Na cắn răng nói: “Sau khi cha tôi đột nhiên qua đời, tôi lại bị giam ở Cục Tình báo mật MI6”

“Nhưng chỉ cần chị tôi không mất lý trí thì chị ấy nhất định sẽ dời kho báu đi đầu tiên…”

“Bây giờ ông đã hiểu rồi chứ?” Tịch Mộng Na hung hăng nói: “Ông và Lundy đều cùng phạm vào một sai lầm trí mạng, các người không nên giết chị của tôi!”

“Hả?” Yusuf run rẩy nói: “Chị của cô… Chị của cô…”

“Lundy, cái tên Lundy ngu xuẩn này!”

“Ông ta còn tưởng rằng nếu ông ta dùng cực hình để ép cung thì sẽ làm cho chị của cô nói ra tung tích của khẩu súng, chuyện gì ông ta cũng biết, nhưng lại không ngờ đến…”

“Tôi là người hiểu rõ tính tình chị tôi nhất, tính của chị ấy giống y như cha tôi vậy! Tôi tin rằng” Tịch Mộng Na nói: “Sau khi chị ấy chuyển kho báu đi thì chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu, không để tin tức bị rò rỉ ra ngoài!”

“Nói cách khác, chị tôi là người duy nhất biết được tung tích của kho báu!” Tịch Mộng Na chua chát nói: “Nếu chị tôi đã bị các ông hại chết, vậy thì kho báu của cha tôi sẽ trở thành một bí ẩn mãi mãi không giải đáp được, cũng đừng mong sẽ có ai đó tìm lại được!”

“A!!! A!!!” Nghe thấy những lời nói của Tịch Mộng Na, Yusuf cuồng loạn gào to vài tiếng, sau đó lại nhắm họng súng vào Tịch Mộng Na lần nữa: “Cô đã sớm biết là không ai có thể tìm thấy kho báu, thế mà lại còn… còn dám lừa tôi!”

“Bây giờ, tôi sẽ cho cô đi gặp cha cô và chị của cô ngay! Ahh!!!”

Đoàng! Đoàng!

Ánh lửa phụt ra, vài tiếng súng đột nhiên vang khắp biệt thự…