Chương 2106 Lấy một địch trăm
Bảy ngày sau, trong một biệt thự bị bỏ hoang tại Gyeonggi* của Seoul* Gyeonggi-do (phát âm tiếng Hàn: “kjʌŋɡido”, âm Hán Việt: Kinh Kỳ đạo) là tỉnh đông dân nhất tại Hàn Quốc. Tỉnh lỵ là thành phố Suwon.
Triệu Ngọc và Lee Jin Ju lần lượt đi vào mật thất dưới tầng hầm của biệt thự, chỉ thấy mật thất trống rỗng, chỉ còn lại vài thùng rỗng rách nát thê thảm.
“Nếu như cuộc điều tra của chúng ta không xảy ra sai sót gì” Lee Jin Ju bĩu môi: “Nơi này có lẽ chính là kho báu của Tịch Vĩ!”
“Không ngờ Tịch Vĩ thật sự cất giấu kho báu ở nước tôi…”
“Căn nhà này…” Triệu Ngọc hỏi: “Các cô đã lục soát chưa? Có phát hiện thứ gì đặc biệt không?”
Ý của Triệu Ngọc hiển nhiên là chỉ thi thể.
Nếu Tịch Mộng Na bị Yusuf bắn chết bảy ngày trước thì có lẽ sẽ để thi thể ở đây.
“Không có gì cả…” Lee Jin Ju trả lời: “Chúng tôi đã lục soát kỹ càng cả rồi! Chỉ tìm được vài vỏ đạn, chẳng phát hiện thêm gì!”
Không phải chứ?
Trong lòng Triệu Ngọc cảm thấy kỳ lạ, hắn nhớ rõ sau khi nghe thấy tiếng Yusuf bắn thông qua máy nghe trộm thì chẳng nghe thấy tiếng của Tịch Mộng Na nữa.
Theo lý mà nói, xác suất Tịch Mộng Na có thể sống sót đã rất thấp rồi chứ?
Chẳng lẽ… Người của Yusuf đã dọn thi thể của Tịch Mộng Na đi rồi?
Thật đáng tiếc, thời gian sử dụng máy tăng cường tín hiệu của Triệu Ngọc có hạn, còn về tình hình của Yusuf sau đó thì hắn hoàn toàn không biết.
“Chúng tôi đã tra tài liệu của căn biệt thự này rồi” Lee Jin Ju nói với Triệu Ngọc: “Chủ nhân của căn biệt thự này là một doanh nhân đến Hàn Quốc để kinh doanh, nhưng sau khi đối chiếu thì được chứng thực là dùng thân phận giả của người khác”
“Còn nữa…” Lee Jin Ju lại nói: “Để che tai mắt của người khác, Tịch Vĩ đã dùng các thân phận khác nhau, mua gần như toàn bộ những căn biệt thự quanh đây!”
“Thật ư?” Triệu Ngọc mỉm cười: “Nói vậy là các cô có việc để bận rồi nhỉ? Cần phải lục tung tất cả lên chứ có ít đâu?”
“Hừ, có gì để bận cơ chứ?” Lee Jin Ju cười nói: “Rất rõ ràng là mọi thứ trong kho báu đã bị Yusuf cướp đi mất rồi!”
Ha ha…
Triệu Ngọc cười phụ họa vài tiếng, hắn biết Lee Jin Ju nói vậy chỉ là qua loa mà thôi, trong kho báu không có dấu vết di chuyển gần đây, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra đồ trong này đều bị người khác dời đi từ lâu rồi!
Cho nên chắc chắn đoàn người Lee Jin Ju đã phát hiện có lẽ Yusuf đã thu hoạch trắng tay.
Nhưng đây cũng là chuyện hai bên ngầm hiểu với nhau, bất kể là Triệu Ngọc hay là Lee Jin Ju cũng đều hy vọng để Yusuf lấy đi kho báu, như vậy thì họ chẳng còn chuyện gì nữa!
Có lẽ Lee Jin Ju đã nhận ra lời mình nói chẳng thể lừa được thám tử Triệu Ngọc, cho nên ngượng ngùng cười khan vài tiếng.
Triệu Ngọc cũng cười gượng đáp lại, nhưng Triệu Ngọc lại nghĩ sâu xa hơn Lee Jin Ju nhiều. Hắn cảm thấy từ quy mô kho báu của Tịch Vĩ có thể thấy số lượng bảo vật cất giữ bên trong chắc chắn không phải là con số nhỏ.
Ban đầu khi Tina di chuyển những thứ này, chắc đã phải trải qua một quá trình tương đối khó khăn.
Cho nên Triệu Ngọc có lý do để cho rằng số báu vật bị Tina chuyển đi sẽ không bị dời đi quá xa, rất có thể những thứ đó vẫn đang ở Hàn Quốc, thậm chí là… đang ở gần đây!
Nhưng Gyeonggi là một khu vực có diện tích rộng gần 10000 km2, không phải cứ nói tìm là tìm được.
Hơn nữa, đây chỉ là một suy đoán, dù sao khi Tina di chuyển kho báu, Lundy vẫn chưa được Triệu Ngọc cứu ra ngoài, cho nên có lẽ cô ta có cách để di chuyển những kho báu đó đến nơi xa hơn.
Nói tóm lại, Triệu Ngọc vẫn không ngu đến mức thật sự đi tìm những kho báu đó, mặc dù hắn có các đạo cụ như máy thăm dò kim loại, còn có máy nhìn xuyên thấy vân vân… nhưng nếu không có manh mối chính xác thì vẫn chẳng khác nào “mò kim đáy bể”.
Cho dù thật sự muốn tìm thì cũng phải đợi cho đến khi hết thời gian cooldown của quẻ bói, có thể gieo quẻ tiếp mới được, có sự hướng dẫn của quẻ bói thì có lẽ vẫn còn cơ hội.
Xem ra…
Triệu Ngọc nhìn kho báu trống rỗng, trong lòng nghĩ rằng những chuyện liên quan đến kho báu của Tịch Vĩ cuối cùng sẽ chỉ kết thúc tại đây.
Dù Yusuf trốn đi đâu, cuộc sống của ông ta chắc chắn chẳng dễ chịu gì. Còn chuyện Tịch Mộng Na rốt cuộc có chết hay không, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Nếu chết rồi thì đồng nghĩa với việc cả nhà Tịch Vĩ chẳng còn ai sống sót, nếu chưa chết thì chắc chắn sẽ bị Yusuf trông chừng.
Hắn cảm thấy, dựa theo tính cách của Yusuf, có lẽ ông ta sẽ giữ lại mạng của Tịch Mộng Na.
Dù sao thì Tịch Mộng Na là người duy nhất hiểu rõ Tịch Vĩ và Tina, nếu như giết chết Tịch Mộng Na thì sẽ càng không thể tìm được manh mối về kho báu của Tịch Vĩ.
Hơn nữa, mặc dù người duy nhất biết chuyện là Tina đã chết rồi, nhưng cũng không có nghĩa là không có ai khác biết, nếu dành công sức tìm hiểu bọn đàn em của Tina thì không chừng sẽ tra ra gì đó!
Cho nên có lẽ Yusuf sẽ không từ bỏ giấc mơ làm vua tình báo đâu nhỉ?
“Đúng rồi” Lúc này, Lee Jin Ju lại nói với Triệu Ngọc: “Có hai chuyện tôi muốn nói với anh, thứ nhất, chúng tôi đã bắt được Sung Hee Jun rồi!”
“Anh nói rất đúng, quả nhiên ông ta đã đổi thân phận, muốn đi máy bay để chạy trốn cho nên lập tức bị chúng tôi bắt được!”
“Cô cũng giỏi lắm đấy!” Triệu Ngọc bĩu môi: “Đã bảy ngày rồi mà giờ mới nói cho tôi biết à? Thành ý của mấy người ở đâu thế?”
“Xin lỗi nhé” Lee Jin Ju mỉm cười: “Chúng tôi phải có được sự xác nhận từ ông ta, hơn nữa còn phải bắt ông ta khai ra những tên phản bội khác, cho nên cần phải tiến hành bí mật”
“Bằng không, những tên phản bội khác có dính líu đến ông ta đều sẽ chạy trốn mất!”
“Ồ? Nói vậy chắc hẳn bắt được không ít người nhỉ?” Triệu Ngọc hỏi.
“Chuyện này anh không cần biết!” Lee Jin Ju nói một cách ngượng ngập: “Nói tóm lại, lời khai của anh không có vấn đề gì!”
“Bất kể là đám cấp dưới kia của Yusuf hay là Sung Hee Jun, lời khai của họ đều giống y những gì mà anh miêu tả!”
“Cho nên chúng tôi đã loại mọi người ra khỏi hiềm nghi thông đồng với Yusuf rồi” Lee Jin Ju nháy mắt với Triệu Ngọc.
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh: “Lòng tiểu nhân thật là…”
“Thực ra…” Lee Jin Ju nhỏ giọng nói: “Dù cho các anh thật sự thông đồng với nhau cũng chẳng sao cả! Thái độ của chúng tôi thế nào, anh còn không rõ hay sao? Chúng tôi chỉ ước gì có thể nhanh chóng phủi sạch quan hệ với chuyện này thôi!”
“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu: “Vậy còn được! Có điều, chúng tôi sẽ không làm ra mấy chuyện như thế!”
Triệu Ngọc nói thì nói vậy, nhưng khi đó, hắn còn cho rằng cha vợ là kẻ tình nghi hàng đầu. May thay Miêu Khôn không hề tham dự vào chuyện này, bằng không, hắn thật sự không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào?
“Có điều…” Lee Jin Ju nói tiếp: “Căn cứ theo lời khai của đám đàn em của Yusuf thì họ không có ý định giết anh diệt khẩu, Yusuf chỉ ra lệnh bảo họ bỏ anh ở lại đỉnh núi mà thôi”
“Thật à?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Họ không hề nói thẳng với tôi!”
“Anh… làm sao để thoát được dây thừng vậy?” Lee Jin Ju hiếu kỳ: “Bảy người đó đều được huấn luyện chuyên nghiệp, có thể lấy một địch mười!”
“Hờ!” Triệu Ngọc cười lạnh: “Tôi là cuồng thám, có thể lấy một địch trăm! Bảy người cùng lắm là địch được bảy mươi người, còn kém ba mươi người nữa cơ!”
“Ha ha…” Lee Jin Ju ha ha cười: “Xem ra, cuồng thám thật sự không phải là gọi suông! Bên phía Kang Kyu có cả một đội lính chuyên nghiệp mà cũng bị anh xử lý, người như anh tôi mới thấy lần đầu đấy! Sắp sánh bằng 007 rồi…”
“Đừng có đùa nữa” Triệu Ngọc nói một cách trịnh trọng: “007 cũng không thể lấy một địch trăm đâu nhỉ? A ha ha!”
Vốn dĩ Lee Jin Ju còn có hứng khen ngợi thổi phồng Triệu Ngọc lên, nhưng thấy Triệu Ngọc kiêu ngạo như vậy thì nhất thời mất cả hứng.
“Đúng rồi” Sau khi cười đã, Triệu Ngọc lại hỏi: “Không phải cô định nói cho tôi biết hai chuyện hay sao? Chuyện thứ hai là gì thế?”