Chương 2107 Hạnh phúc
Tại bệnh viện Seoul, Triệu Ngọc và Lee Jin Ju đứng trước một tấm gương một chiều cỡ lớn, nhìn căn phòng nào đó ở phía bên kia của tấm gươngKhông ngờ, bệnh viện mà cũng có loại phòng có thiết kế giống như phòng giám sát, Triệu Ngọc đứng sát bên vách là có thể nhìn rõ từng hành động của Matsumoto Yusaki.
Giờ phút này, Matsumoto Yusaki đang được bác sĩ kiểm tra, không còn nhìn thấy ý cười gian xảo trên mặt bà ta nữa, trở nên hiền lành nhã nhặn.
Nếu không phải bà ta đeo còng trên tay thì sẽ không ai biết được bà ta chính là sát thủ con ngươi đen tiếng tăm vang dội.
“Bệnh tình của bà ta đã hoàn toàn ổn định” Lee Jin Ju đứng trước tấm gương một chiều, trình bày với Triệu Ngọc: “Mấy ngày nay, bà ta đã khai toàn bộ tình tiết liên quan đến vụ án con ngươi đen”
“Cả vụ bốn mươi lăm năm trước và hiện tại…”
“Ừm…” Triệu Ngọc khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào Matsumoto Yusaki ở phía bên kia tấm gương.
“Tôi thật sự không hiểu” Lee Jin Ju tò mò: “Lần trước vào phòng bệnh, rốt cuộc anh đã nói gì với bà ta?”
“Cả người như thay đổi hoàn toàn, bà ta bày tỏ, bà ta đã nhận thức được hành vi của mình đã gây ra bất hạnh cho người khác!”
“Cho nên bà ta cam tâm tình nguyện mở miệng và trò chuyện với những người được bà ta tặng con ngươi đen, thuyết phục họ từ bỏ ý nghĩ báo thù!”
“Ồ, vậy à…” Triệu Ngọc lại gật đầu, trước đây, hắn quả thật từng lo lắng chuyện này.
Bởi vì tất cả những người được Matsumoto Yusaki tặng con ngươi đen kia đều có lòng thù hận sâu sắc, cho nên trước đây Triệu Ngọc cũng từng lo rằng mặc dù những người này đã bị cảnh sát ngăn cản vụ thảm sát, nhưng vẫn sẽ có những hành động trả thù khác.
Dù sao thì những người này chỉ là đang lên kế hoạch giết người, vẫn chưa thực sự thực hiện, cho nên phía cảnh sát không thể nào hoàn toàn ngăn cản họ được.
Chỉ có để chính bản thân họ ý thức được ngọn lửa thù hận của họ đều là do bị Matsumoto Yusaki dẫn dắt, có lẽ họ mới thực sự buông bỏ.
Lúc này, trong phòng bệnh, sau khi bác sĩ đã kiểm tra xong xuôi cho Matsumoto Yusaki thì một vị chuyên gia tâm lý đi đến trước mặt Matsumoto Yusaki, thân thiết chào hỏi với bà ta.
“Sao rồi bà Matsumoto, hôm nay bà cảm thấy thế nào?” Chuyên gia tâm lý vui vẻ hỏi thăm: “Nhìn sắc mặt bà khá là tốt đấy chứ!”
“Chào ngài!” Mặc dù Matsumoto nằm trên giường nhưng vẫn trả lời vô cùng lịch sự: “Đúng vậy, tôi cảm thấy rất tốt, phiền ngài quan tâm rồi…”
“Ha ha…” Chuyên gia tâm lý cười sảng khoái, sau đó nói: “Vậy thì tốt rồi, chúng tôi vừa liên lạc với bên Nhật, chiều hôm nay chúng ta gọi video với bên họ, được không?”
“Được, có thể…” Matsumoto Yusaki gật đầu.
“Vậy… bà có cần chuẩn bị trước không?” Chuyên gia tâm lý mở lời: “Hay là bây giờ bà cứ coi tôi là anh trai của Yuko, chúng ta diễn thử một lần?”
“Tôi… tôi hiểu ý của ngài…” Matsumoto Yusaki nói với vẻ xin lỗi: “Khiến ngài phải nhọc lòng rồi! Ngài yên tâm, không cần phải diễn thử đâu, tôi biết tôi nên làm thế nào!”
“Tôi đã khuếch đại lòng thù hận của họ, che lấp sự thiện lương của họ” Matsumoto Yusaki buồn bã nói: “Tôi đã ý thức được hành động tồi tệ của bản thân, thật đáng xấu hổ!”
“Tôi muốn lợi dụng lòng thù hận của họ để hóa giải thứ đọng lại trong lòng tôi, bản chất của suy nghĩ này vốn dĩ sai trái…”
Nói đến đây, khóe mắt Matsumoto bất chợt rơi lệ.
“Thực ra, trên thế gian này còn có rất nhiều điều tốt đẹp, chúng tôi lại vì thù hận mà hoàn toàn quên mất!” Vẻ mặt Matsumoto Yusaki đầy mong chờ: “Tôi đã lãng phí năm tháng thanh xuân, thời gian quý báu của mình, tôi không cam lòng cho nên mới ngu ngốc đi giật dây, dẫn đường cho những người bị lòng thù hận vây bủa kia, tôi sai rồi, thật sự sai rồi…”
“Nếu như cho tôi thêm một cơ hội” Matsumoto Yusaki thở dài: “Tôi nhất định sẽ giống như cha xứ và hội hỗ trợ, giúp đỡ họ hóa giải thù hận và đau thương…”
“Cuộc đời của con người rất ngắn” Matsumoto Yusaki nói: “Chúng ta cần gì phải sống trong đau khổ như thế? Cho dù chỉ hạnh phúc trong thoáng chốc, cũng nên nắm chắc lấy, ráng mà trân trọng…”
“Tốt lắm, bà đã có thể giác ngộ nhanh như vậy, thật là hiếm thấy…” Chuyên gia tâm lý khen ngợi.
“Nếu như… nếu như không gặp được anh Iwata, e rằng tôi vĩnh viễn cũng không thể hiểu được…” Lúc này, Matsumoto hồi tưởng lại, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc: “Chính ông ấy đã khiến tôi buông bỏ thù hận, khiến tôi nhận ra được căn nguyên dẫn đến cuộc đời bi ai của tôi vào giây phút cuối cùng của cuộc đời…”
“Tôi không chỉ hại bản thân mình, hại gia đình, người thân của mình, mà còn hại chết nhiều người vốn chẳng liên quan đến tôi…”
“Bà…” Sắc mặt chuyên gia tâm lý khẽ thay đổi, hỏi ngược lại: “Bà đã nhìn thấy Takaki Iwata? Ở… ừm… ở đâu thế?”
Nghe thấy lời chuyên gia tâm lý nói, Matsumoto Yusaki không trực tiếp trả lời mà chỉ khẽ ngâm một bài hát tiếng Nhật.
Triệu Ngọc nghe thấy giai điệu của bài hát này rất quen thuộc, nhưng lại không hiểu được ca từ, đành phải mở máy phiên dịch đồng thanh, lúc này mới nghe hiểu được:
“Nếu là giấc mơ thì hãy tỉnh lại, rồi có một ngày sẽ phải tỉnh lại! Cho dù có người nói không bằng chưa từng làm, nhưng trong khoảng thời gian trước khi tỉnh giấc, tôi muốn gọi những gì tôi thấy là ‘hạnh phúc’…”
“Hạnh phúc…” Nghe thấy lời ca quen thuộc này, Lee Jin Ju cũng ngân nga theo vài câu, sau đó hỏi Triệu Ngọc: “Tôi hiểu rồi, xem ra chắc Matsumoto Yusaki đã gặp Takaki Iwata trong giấc mơ?”
“Vừa rồi đúng là dọa chết tôi rồi” Lee Jin Ju thở phào nhẹ nhõm, sợ hãi nói: “Nếu mà Takaki Iwata còn sống thì… thật đúng là không dám tưởng tượng…”
“Ha ha…” Triệu Ngọc cười theo, thầm nói trong lòng, trên đời này e là chỉ có hắn hiểu rõ Takaki Iwata mà Matsumoto Yusaki gặp là từ đâu ra!
Triệu Ngọc cũng không ngờ được kế hoạch bất chợt của mình là lợi dụng Takaki Iwata để lấy khẩu cung từ Matsumoto Yusaki lại thúc đẩy cho Matsumoto Yusaki tỉnh ngộ, thế này cũng xem như chó ngáp phải ruồi nhỉ?
“Không chỉ những người phía bên Nhật thôi đâu” Lee Jin Ju lại nói: “Tôi cũng hy vọng, Matsumoto Yusaki có thể khuyên đoàn người Yoo Wan Jin và Choi Dong San, dù sao thì họ cũng đều bị bà ta xúi giục, hơn nữa, họ chỉ là đồng lõa chứ không thật sự cầm dao giết người…”
“Cho nên…” Ánh mắt của Lee Jin Ju cũng hiện lên vẻ mong chờ, nói: “Hy vọng có thể giúp đỡ họ giành được sự khoan hồng, nhận được cơ hội giảm hình phạt ở trên tòa!”
“Thực ra, Matsumoto Yusaki nói rất phải” Lee Jin Ju chậc lưỡi thở dài nói: “Cuộc đời này quả thật rất ngắn! Chúng ta cần phải nắm bắt thứ quan trọng nhất của chúng ta trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy…”
“Ừ” Triệu Ngọc gật đầu, sau đó nói đùa: “Cô Jin Ju hiểu ra rồi, cuối cùng quyết định tìm bạn trai rồi à? Xem ra, không chừng trước năm mới tôi lại phải quay về Hàn để uống rượu mừng của cô nữa đấy!”
“Được thôi!” Lee Jin Ju bĩu môi, cũng nói đùa với Triệu Ngọc: “Anh nhiều tiền như vậy, tiền mừng không được ít đâu! Tiền mừng bên chúng tôi cao lắm đấy!”
“Không sao, có qua có lại thôi mà!” Triệu Ngọc cười: “Dù sao tôi cũng sắp kết hôn rồi, đến lúc đó, cô trả lại là được mà!”
“Ha ha ha…” Lee Jin Ju cười run cả người…
Có điều, đừng thấy Triệu Ngọc ăn nói nhỏ mọn nhưng lời nói của Matsumoto Yusaki cũng kích động mạnh đến hắn, đời người ngắn ngủi, hạnh phúc đến thật không dễ dàng, đã đến lúc nên suy nghĩ đến hạnh phúc của mình rồi…