Chương 2108 Thuận buồm xuôi gió
Lại qua ba ngày, ba nước xảy ra vụ án con ngươi đen, trải qua sự sắp xếp và kế hoạch tỉ mỉ cẩn thận, cùng lúc tổ chức một buổi họp báo, công bố cho công chúng và truyền thông cặn kẽ tình tiết của vụ án con ngươi đenBởi vì sức ảnh hưởng sâu sắc của vụ án con ngươi đen này nên khi vụ án vừa xảy ra đã nhận được sự quan tâm rộng rãi của cánh truyền thông, gây xôn xao khắp nơi.
Bây giờ, buổi họp báo bên phía chính phủ cuối cùng cũng chứng thực vụ án này, đương nhiên sẽ dẫn đến hiệu ứng chấn động, thậm chí ngay cả truyền thông ở phương Tây cũng tham dự.
May mà bên phía cảnh sát bắt được hung thủ đúng lúc, tra được chân tướng, bằng không thì khó mà ăn nói với công chúng.
Dựa theo kế hoạch đã bàn trước, trong lúc công bố vụ án con ngươi đen thì phía cảnh sát cũng liên lạc với nhiều nhà truyền thông lớn, tuyên truyền trực diện tương ứng, cùng lúc chiếu đoạn video Matsumoto Yusaki sám hối, còn đưa ra sự dẫn dắt đúng đắn và phân tích chuyên sâu.
Bạo lực không thể ngăn chặn bạo lực, con ngươi đen không phải là cách đúng đắn để giải quyết sự thờ ơ trong lòng người, muốn loại bỏ sự thờ ơ và bạo lực, còn phải có sự đồng tâm hiệp lực của tất cả mọi người.
Hôm nay, Triệu Ngọc không những tham gia buổi họp báo của Seoul mà còn ngồi ở hàng ghế đầu, tiếp nhận phỏng vấn.
Cũng may mà Lee Jin Ju làm việc tỉ mỉ, đã chuẩn bị trước bản thảo và phiên dịch cho Triệu Ngọc nên buổi họp báo diễn ra vô cùng thuận lợi.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, chuyến đi Hàn Quốc của Triệu Ngọc cũng chuẩn bị kết thúc.
Tan họp, Triệu Ngọc bắt tay chụp ảnh với một dàn lãnh đạo bên phía Hàn Quốc, chào tạm biệt từng người một, cuối cùng được chính Lee Jin Ju đích thân đưa về Sở Cảnh sát Seoul.
Đứng ở cửa Sở Cảnh sát Seoul, Lee Jin Ju giơ tay phải lên, nắm chặt lấy Triệu Ngọc.
Mấy ngày nay, bất kể là tập kích khủng bố trước đó hay là vụ án con ngươi đen và vụ án kho báu của Tịch Vĩ, từ đầu tới cuối, Triệu Ngọc luôn cùng hành động với Lee Jin Ju.
Trải qua thời gian dài tiếp xúc, còn có mấy lần thử thách sinh tử, hai người đã xây dựng nên tình bạn vững chắc.
Triệu Ngọc cảm thấy Lee Jin Jun chắc chắn là một người cộng tác đáng tin, có năng lực, có tình nghĩa, một người bạn như thế thực sự hiếm có.
Thế là sau khi bắt tay, hai người không hẹn mà ôm lấy nhau.
“Nhớ giao ước của chúng ta đấy!” Triệu Ngọc cười: “Xem thử ai uống rượu mừng trước! Ha ha…”
“Ha ha…” Lee Jin Ju cười niềm nở, vỗ vai Triệu Ngọc: “Thần thám Triệu, nhớ sau này tới Hàn Quốc là phải báo trước cho tôi đấy nhé! Ít nhất cũng phải mời một bữa thịt nướng mới được!”
“Đó là điều đương nhiên!” Triệu Ngọc cười lớn: “Tôi cũng hy vọng cô Jin Ju có cơ hội đến nước chúng tôi, tôi nhất định sẽ tiếp đãi đàng hoàng, để cô có thể cảm nhận sự nhiệt tình của chúng tôi!”
“Được thôi!” Lee Jin Ju gật đầu: “Đến khi đó, tôi phải ăn hết những gì tôi đã mời anh ăn ở Hàn mới được… ha ha ha…”
“Được thôi! Không cần tiễn nữa đâu!” Triệu Ngọc ra hiệu dừng lại ở bãi đậu xe: “Người của tôi sẽ đến đón tôi ngay! Không làm phiền cô nữa…”
“Được rồi” Lee Jin Ju nhanh chóng mở ba lô, lấy ra vài quyển sách: “Mấy hôm trước, Hiyama Masako đã đưa những quyển này cho tôi và nhờ tôi đưa cho anh!”
Triệu Ngọc nhận lấy lật xem, chỉ thấy mấy quyển sách này đều được viết tiếng Nhật. Có điều, tiếng Trung và tiếng Nhật có rất nhiều chỗ giống nhau, Triệu Ngọc chỉ lướt qua đã có thể nhận ra những quyển sách này đều có liên quan đến “con ngươi đen”.
“Mấy quyển sách này…” Lee Jin Ju giải thích: “Đều có chữ ký do đích thân Tani Ichiro ký, là Masako cố ý tặng cho anh!”
“Cô ấy còn nói rằng sau khi xử lý xong vụ án con ngươi đen, cô ấy có thể sẽ đi tìm anh để bàn bạc chuyện hợp tác đấy!”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc tặc lưỡi: “Con bé này vẫn còn nhớ những vụ án kia của tôi!”
“Thực ra…” Lee Jin Ju nói một cách đầy thâm ý: “Giống như vụ án con ngươi đen vậy, có rất nhiều tình tiết vụ án có thể dẫn dắt cho mọi người!”
“Để những người sống khỏe mạnh hiểu được thế giới đen tối, từ đó mang đến tác dụng phòng bị, tôi cảm thấy đây có lẽ là chuyện tốt…”
“Quả thật là như vậy” Triệu Ngọc nói thẳng: “Thông qua vụ án con ngươi đen, tôi đã ngộ ra không ít đạo lý! Trước đây, tôi chỉ cho rằng nếu công bố những vụ án tôi đã phá sẽ làm cho một số người bắt chước theo”
“Nhưng mà tôi lại quên mất phía sau mỗi một vụ án đều có tác dụng cảnh báo sâu sắc!”
“Cho nên…” Triệu Ngọc khẽ gật đầu: “Sau khi trở về, tôi sẽ tìm một số chuyên gia ở lĩnh vực này, tranh thủ lợi dụng con dao hai lưỡi này!”
“Ừ!” Lee Jin Ju ra sức gật đầu: “Để giảm thiểu số lượng phạm tội, ra sức cống hiến đi nhé!”
“Vậy…” Triệu Ngọc lùi về sau hai bước, vẫy vẫy tay với Lee Jin Ju: “Hẹn gặp lại sau, cô Jin Ju!”
“Hẹn ngày gặp lại!” Lee Jin Ju cũng vẫy tay với Triệu Ngọc: “Lên đường bình an…”
Thế là Triệu Ngọc chào tạm biệt Lee Jin Ju, quay người rời khỏi Sở Cảnh sát Seoul.
Hắn vừa đi tới ven đường, Đinh Lam lập tức lái một chiếc xe hơi đời mới, đậu ở trước mặt của hắn.
Sau khi Triệu Ngọc lên xe thì phát hiện cha vợ cũng đang ở trên xe, nhưng lại không thấy Lê Tịnh và Tiêu Hàng đâu.
“Thế này là sao đây?” Triệu Ngọc hỏi Miêu Khôn: “Cha muốn quay về với bọn con à?”
“Ta về kiểu gì được mà về!?” Miêu Khôn cúi gầm mặt xuống: “Còn chưa tìm thấy lão già kia đâu!”
“Khụ!” Triệu Ngọc xua tay nói: “Tìm không thấy thì thôi vậy! Ông ta bây giờ cứ như chim sợ cành cong vậy…”
“Con nói nghe thì nhẹ nhàng lắm, ‘không tìm được thì thôi’? Làm sao mà thôi được cơ chứ?” Miêu Khôn lắc đầu: “Tịch Mộng Na đã bị ông ta bắt đi, tình báo của Tịch Vĩ cũng có thể đã rơi vào tay ông ta, không gấp gáp nóng lòng được à?”
“Cha yên tâm đi!” Triệu Ngọc nói: “Yusuf chẳng tìm được gì cả, kho báu của Tịch Vĩ đã trở thành câu đố không thể nào giải được…”
“Triệu Ngọc” Miêu Khôn nói một cách nghiêm túc: “Con là thám tử, ta sẽ nói với cấp trên rằng nếu không được thì giao nhiệm vụ khó khăn này cho con đi!”
“Trước kia, kho báu hoàng kim khó tìm như thế mà con vẫn tìm ra được, chuyện tìm kho báu của Tịch Vĩ chắc hẳn không vấn đề gì đâu nhỉ?”
“Hơn nữa, thả Yusuf đi cũng là trách nhiệm của con mà…”
“Đi cái… ừm…” Triệu Ngọc nhớ ra Miêu Khôn là cha vợ của mình, liền nuốt nửa câu chửi thể còn lại, nói: “Sao cha không thử đặt mình vào vị trí của con đi? Cha thử xem trong tình huống đó, cha có thể bắt Yusuf được hay không?”
“Đúng là không phải chuyện của mình thì muốn nói gì chả được…”
“Đúng vậy đấy, cha nuôi!” Đinh Lam bất bình thay Triệu Ngọc: “Anh rể có thể sống sót đã là kỳ tích rồi!”
“Con cảm thấy anh rể nói rất phải, chúng ta không cần phải vì Yusuf mà gấp gáp nóng lòng, trong tình huống thế này, ông ta căn bản không có cách nào tìm được kho báu của Tịch Vĩ!”
“Con nói nghe nhẹ nhàng lắm” Miêu Khôn phản bác: “Điều cha lo lắng không phải là ông ta có tìm được kho báu hay không, mà là lo lắng phía Mỹ đã nhanh hơn chúng ta một bước, bắt được ông ta!”
“Ha!” Triệu Ngọc khinh thường: “Bắt được thì sao? Tìm không ra kho báu thì mãi vẫn tìm không ra thôi mà? Cha vợ à, cổ ngữ ta có câu, quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*, chúng ta cần gì phải níu kéo mãi không buông!”
* Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo: (Luận ngữ) quân tử thích tiền của, dùng nó cho việc đạo nghĩa.
“Cho dù tìm được thì cũng chỉ là tiền của phi nghĩa mà thôi…”
“Đầu tiên là Tịch Vĩ, Lundy, bây giờ lại thêm Yusuf, tất cả bọn họ đều thất bại bởi chính chấp niệm của bản thân, cho nên cha hãy nghĩ thoáng tí đi!” Triệu Ngọc khuyên bảo: “Làm tốt bổn phận của mình là mạnh hơn bất cứ ai!”
“Hừ, thằng nhóc con chỉ giỏi nói chuyện đạo lý giang hồ! Con xem ở đâu mà biết mấy sóng gió quốc tế vậy, đạo lý thay đổi khó lường, các nước lớn đánh cược với nhau mà thường thường lại thua bởi một tình báo nhỏ nhoi, cá lớn nuốt cá bé, ai mà rảnh giảng đạo lý cho con chứ?”
“Chính bởi vì chúng ta không biết kho báu của Tịch Vĩ ở đâu, rốt cuộc có tình báo gì, cho nên mới phải nhanh chóng tìm hiểu! Nếu không có tác dụng thì thả một mồi lửa vào có làm sao đâu chứ?”
“Nhưng nếu có tác dụng, lại bị những phần tử bất hợp pháp lợi dụng thì xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Được rồi được rồi, sợ cha rồi, sợ cha rồi đó, được chưa? Vậy thì…” Triệu Ngọc đưa ý kiến: “Ở Hàn Quốc thật sự là mệt chết con rồi, vậy đi, con về nhà nghỉ ngơi một chút, mọi người cứ tiếp tục tìm kiếm manh mối”
“Đợi khi con nghỉ ngơi đủ rồi thì con sẽ quay trở lại giúp cha tìm kiếm kho báu của Tịch Vĩ, như vậy là được rồi chứ?”
“Ừm… vậy còn tạm được!” Miêu Khôn trừng mắt, nói: “Nhưng con không được nghỉ ngơi lâu quá đâu đấy! Đêm dài lắm mộng, con phải nhanh chóng quay trở lại, giúp ta tìm cho ra kho báu của Tịch Vĩ!!!”