Chương 2109 Bản sắc anh hùng
Trên những tầng mây dày đặc, máy bay đang bay ổn địnhTriệu Ngọc ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy những đám mây đang trôi lững lờ, ánh sáng mập mờ, cực kỳ đẹp mắt.
Mà vào lúc này, bên tai Triệu Ngọc truyền đến một chuỗi âm thanh: “… Đạo nghĩa giang hồ bây giờ chẳng còn tồn tại nữa, bên cạnh ngươi chẳng còn ai có thể tin tưởng…”
Quay sang nhìn thì thấy phim đang chiếu trên máy bay là bộ “Bản sắc anh hùng” bản cũ, hơn nữa còn là bản tiếng Trung, chỉ là trên đó có thêm phụ đề tiếng Hàn…
Lại nhìn sang bên cạnh, đứa con nuôi Lý Kết đang mở to mắt nhìn một cách chăm chú.
Đứa trẻ này…
Triệu Ngọc cau mày hồi lâu, cũng không biết nó có nghe hiểu hay không mà xem đến mức mê mẩn.
“… ta chính là thần, thần cũng là người, có thể nắm giữ được vận mệnh của mình chính là thần…”
Nghe thấy lời thoại đầy khí phách của Tiểu Mã Ca trong phim, tâm tư của Triệu Ngọc bất giác lại nghĩ về chuyến đi Hàn Quốc lần này.
Không giống những lần đi nước ngoài trước đây, lần này, hắn không chỉ tham gia vào nhiệm vụ đặc công mà còn phá được mấy vụ án, bắt đầu từ vụ án chặt tay giả mạo, tiếp đến là vụ khủng bố tấn công, căn phòng bí mật dưới lòng đất, vụ án quả cầu sắt, hội trưởng bị sát hại cùng với vụ án con ngươi đen và kho báu của Tịch Vĩ vân vân…
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Triệu Ngọc cảm thấy như ngồi trên cáp treo, kích thích hơn bao giờ hết.
Bắt đầu từ quẻ song Khôn khác thường, từ đó hắn chưa từng được ngừng nghỉ, giống như một người máy đã lên dây cót hết cỡ, ngày nào cũng căng thẳng làm việc.
Có điều, trải qua chuyến rèn luyện ở Hàn Quốc này, hắn đã học được rất nhiều điều, trở nên trưởng thành hơn.
Đặc biệt là qua câu chuyện của Tịch Vĩ, Lundy và Yusuf đã giúp hắn hiểu được đạo lý “dừng lại đúng lúc”.
Tịch Vĩ vì kim cương, Lundy vì báo thù, Yusuf vì tình báo, ba người họ đều có tài sản không thể đếm xuể, nhưng vì chấp niệm của bản thân mà cuối cùng tất cả đều không có kết cục tốt.
Cho nên, điều này cũng đã nhắc nhở Triệu Ngọc rằng bản thân mình phải luôn giữ được tỉnh táo, không được vì chấp niệm mà bỏ lỡ chuyện quan trọng nhất.
Ngoài ra, qua việc phá giải vụ án con ngươi đen, hắn cũng ngộ ra được đạo lý sâu sắc hơn, muốn xử lý một vụ án, không chỉ giới hạn trong phạm vi bắt giữ hung thủ mà còn phải suy xét đến tính chất của vụ án và đưa ra cách thức xử lý thích hợp.
Ví dụ như Matsumoto Yusaki, một mực trừng phạt hung thủ nhưng lại không tìm được cách giải quyết tốt, nhưng nếu như không có Triệu Ngọc giả trang thành Takaki Iwata cảm hóa bà ta thì họ cũng không cách nào kịp thời ngăn cản việc xảy ra nhiều vụ án con ngươi đen.
Còn nữa, liên quan đến việc viết sách, trước đây hắn từng có cảm giác mâu thuẫn, cho rằng nếu viết các vụ án thành sách sẽ gây tổn thương cho người thân của người bị hại.
Nhưng bây giờ thì hắn không nghĩ như vậy nữa, nếu như viết thành sách có thể giúp đỡ nhiều người tránh xa tội ác thì có lẽ cũng là một biện pháp tốt…
Phù…
Triệu Ngọc đặt hai tay lên sau gáy, thoải mái nằm trên ghế sofa ở khoang hạng nhất.
Trong đầu vẫn đang ngẫm về chuyến đi Hàn Quốc này, tất cả những kiểu người đa dạng mà hắn đã tiếp xúc: Lee Jin Ju, Park Hyun Hwa, Lee Bon Seong, Kwon Yoo Dong, Heo Mi Na, Su Min Chul, đội trưởng Ku, Yoo Wan Jin, Choi Dong San…
Đương nhiên còn có Lundy, Yusuf, Kang Kyu, Amerola, Tịch Mộng Na, Matsumoto Yusaki, Hiyama Masako vân vân mây mây…
Trời ạ, nếu không đếm kỹ thì hắn thật không ngờ rằng chỉ trong chuyến đi Hàn Quốc ngắn ngủi, hắn lại làm quen với nhiều người tới vậy, có cảnh sát đặc công, có hung thủ giết người, còn có cả những nhân vật tên tuổi trên trường quốc tế, đúng thật là chẳng thiếu một ai.
“Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà chĩa súng vào đầu của tôi!”
Lúc này, bộ phim đã đến đoạn cao trào, con nuôi Lý Kết xem vô cùng nhập tâm, đặc biệt là khi bắt đầu nổ súng, nó thậm chí còn bắt chước theo động tác bắn súng của Tiểu Mã Ca, không ngừng khoa chân múa tay, miệng còn không ngừng lầm bầm ngôn ngữ Đông Âu gì đó mà hắn nghe không hiểu…
Thế này…
Haizzz, thật đúng là gen của ai thì giống người đó, Triệu Ngọc ngây người nhìn Lý Kết, ngẫm nghĩ trong lòng, sau này có khi nào Lý Kết cũng sẽ trở thành một đặc công ưu tú giống như cha nó hay không?
Đứa trẻ này…
May là cha vợ Miêu Khôn đã sắp xếp ổn thỏa tất cả, nếu không, mình thật không biết phải chăm sóc trẻ con như thế nào!
Cũng không biết sau khi Miêu Anh nhìn thấy Lý Kết sẽ có phản ứng gì? Trước đây, Triệu Ngọc đã nói với Miêu Anh rồi, Miêu Anh cũng không nói thêm gì, dù sau không phải là con trai ruột của Triệu Ngọc là được…
Lần này, do Miêu Khôn vẫn còn đang tìm kiếm tung tích của Yusuf cho nên ông và đám người Đinh Lam, Tiêu Hàng vẫn ở lại Hàn Quốc, không trở về cùng Triệu Ngọc.
Có điều, họ vẫn sắp xếp vài đặc công đi cùng hắn để bảo vệ, mấy đặc công này đều ở trên máy bay.
Ừm… được thôi…
Triệu Ngọc thoải mái thở dài, suy ngẫm trong lòng, vụ án con ngươi đen ở thành phố Tịnh Hải đã kết thúc, bản thân hắn cũng đã đánh tiếng với Miêu Khôn.
Cho nên sau khi về nước, vẫn là nghỉ ngơi cho tốt thôi!
Chỉ mong là đừng xuất hiện thêm vụ án nào quan trọng nữa.
Hạnh phúc có được thật không dễ dàng, nhất định phải trân trọng những thời khắc hạnh phúc của mình, rảnh rỗi thì dành thêm thời gian ở bên cạnh cô Miêu và cả người thân nữa…
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc yên tâm nhắm mắt lại, lướt nhìn hệ thống Kỳ Ngộ trong đầu, quẻ song Khôn biến dị phải cooldown 100 ngày mới có thể khôi phục, bây giờ còn cách xa 100 ngày!
Có điều… Trong lòng Triệu Ngọc hiểu rõ, dựa theo tính khí của cha vợ thì có lẽ sẽ không thật sự để hắn nghỉ ngơi thời gian dài như vậy.
Sau khi quay về, cho dù bên phía Tổng cục Hình sự không xảy ra vụ án lớn, e là cha vợ cũng sẽ gọi mình quay về Phòng Đặc Cần, bảo mình tiếp tục tìm kiếm kho báu của Tịch Vĩ!
Kho báu à kho báu, rốt cuộc mày đang ở đâu vậy?
Tina đã chết, manh mối đứt đoạn, cho dù thần thám Triệu Ngọc tôi đây ra tay cũng chưa chắc có thể tìm được.
Thực ra, không giống với kho báu hoàng kim trước đây, từ đầu tới cuối, Triệu Ngọc khá hờ hững với kho báu của Tịch Vĩ, mặc dù hắn biết trong kho báu của Tịch Vĩ nhất định có tiền, nhưng vẫn không có hứng thú.
Có lẽ do hắn không còn thiếu tiền nữa; Cũng có thể là do bản thân thật sự đang tuân theo đạo nghĩa giang hồ, cảm thấy quân tử yêu tiền tài lấy đó để làm việc nghĩa; Hoặc là hắn nhìn thấy Yusuf vì tiền mà đánh mất lý trí, trong lòng cảm thấy khó chịu…
Đương nhiên, có lẽ còn có nhân tố như Tịch Mộng Na nữa.
Tóm lại, hắn cảm thấy chi bằng kho báu Tịch Vĩ cứ trở thành một câu đố không thể giải, để lại một kỷ niệm cho người đời là được.
Nhưng mà qua phân tích của Miêu Khôn, hắn cảm thấy tình báo trong kho báu thực sự có thể chi phối sóng gió trên trường quốc tế, cho nên bản thân hắn phải nhanh chóng “xuống núi” đi tìm kho báu của Tịch Vĩ.
Nếu đúng là như vậy thì mình nên chuẩn bị trước, nếu thật sự đi tìm kho báu thì rất có khả năng sẽ đụng phải đám người Yusuf, hoặc là người nào đó quyền lực hơn…
“… Ta phải cố gắng vươn lên, không phải để chứng minh mình rất giỏi, ta chỉ muốn nói với các ngươi, ta nhất định phải lấy lại thứ mà bản thân mất đi!”
Trong phim, cùng với tiếng gào thét của Tiểu Mã Ca, Lý Kết cũng vỗ tay vịn của ghế mà hét lên: “Lấy về đây!…”
Thằng nhóc hét lên một tràng tiếng Đông Âu như vậy, nhất thời khiến cho những hành khách khác để ý đến.
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc xấu hổ che mặt, định tắt tivi nhưng lại sợ khiến thằng nhóc không vui, đành phải cười ngượng: “Lấy lại đồ mà con làm mất là được rồi, đừng có nói thêm tiếng nước ngoài vào, được không…”
Nhưng mà đứa trẻ vốn chẳng hiểu Triệu Ngọc nói gì, vẫn vui vẻ khoa chân múa tay theo tiết tấu của phim, nói một đống tiếng Đông Âu linh tinh…