Chương 2110 Trở lại chốn cũ
Buổi tối tám giờ, trong quán lẩu gà 0317, tiếng của Triệu Ngọc vang to như tiếng chuông vậy“Quá trình điều tra vụ án con ngươi đen tới được bước này, tất cả mọi người đều cho là có thể kết án!” Triệu Ngọc nói với thành viên trong tổ điều tra đặc biệt: “Nhưng không ai ngờ, Miêu Miêu đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói rằng ở Tịnh Hải xuất hiện vụ án con ngươi đen mới, sau đó… Bên phía Jeonju cũng xuất hiện vụ án con ngươi đen…”
“Oa, thế là ngay lập tức, tất cả đều loạn…”
“Đây đúng là… Ừm…” Thôi Lệ Châu nháy đôi mắt to đáng yêu, nói: “Biến đổi bất ngờ nhỉ! Ai có thể ngờ tới chứ, đã bắt được tội phạm rồi mà vụ án vẫn chưa kết thúc…”
“Matsumoto Yusaki lợi dụng tâm lý báo thù của mọi người” Ngô Tú Mẫn nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Để con ngươi đen trở thành một hạt giống báo thù, mọc rễ nảy mầm ở trong lòng những người đó!”
“May mắn là…” Tăng Khả thở dài: “Các anh kịp thời tìm được những con ngươi đen còn lại, nếu không… Chuyện này đúng là không dễ khống chế!”
“Đúng lắm…” Triệu Ngọc ăn một miếng thịt gà mỹ vị, nói: “Cũng may mà lương tâm của Matsumoto Yusaki đã thức tỉnh, cho nên đã nói ra vị trí của các con ngươi đen, lúc ấy mới có thể kịp thời ngăn cản vụ án con ngươi đen chuyển biến xấu…”
“Nói thật, những vụ án lớn mà tôi đã trải qua đủ nhiều rồi, nhưng kiểu giống như vụ án con ngươi đen thì đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải…”
“Thực ra thì tôi cảm thấy…” Nhiễm Đào vò đầu nói: “Vụ án này thực sự khiến người ta tỉnh ngộ, những chuyện coi thường sinh mạng kia đúng là khiến người ta cảm thấy đáng hận!”
“Nếu mọi người đều có lòng hướng thiện thì tên sát thủ con ngươi đen kia chỉ sợ cũng không có khả năng đi giật dây người khác đúng không?”
“Đúng vậy!” Trương Bồi Bồi nói: “Nếu lúc ấy Kwon Yoo Dong lựa chọn cứu vợ Yoo Wan Jin, dù kết quả cuối cùng vẫn là không cứu được vợ của anh ta thì anh ta cũng sẽ không sinh ra nỗi hận lớn đến như thế!”
“Đúng vậy, chính vì Kwon Yoo Dong hành động như vậy mới khiến cho Yoo Wan Jin lâm vào vực sâu tuyệt vọng, lúc này mới bị Matsumoto Yusaki giật dây…” Thôi Lệ Châu thè lưỡi nói: “Tôi cảm thấy hành vi của Kwon Yoo Dong còn ghê tởm hơn cả người lái xe vô trách nhiệm kia…”
“Đạo lý đúng là như thế, nhưng mà…” Triệu Ngọc tổng kết: “Cho dù là bất hạnh hay oán hận thì cũng không thể trở thành lý do giết người được!”
“Thế gian này đúng là có bất công, nhưng mà lòng người vẫn không được lung lay…”
“Đúng, sếp nói đúng! Bầu không khí vui vẻ như vậy, chúng ta đừng nói tới chủ đề nặng nề như thế, nào…” Nhiễm Đào dẫn đầu giơ ly rượu lên: “Hoan nghênh sếp vinh quang về nước, hiện giờ đã là nhà thám tử nổi tiếng toàn cầu rồi!”
“Đúng đúng đúng…”
Những người khác cũng giơ ly rượu lên, cùng nhau chúc mừng.
Triệu Ngọc ngửa cổ uống hết ly rượu, lúc này mới phát hiện ra bạn gái Miêu Anh không nâng ly mà là đang bón cho Lý Kết ăn thịt.
“Miêu Miêu, thằng bé đâu phải đứa nhóc mới hai, ba tuổi” Triệu Ngọc nói: “Thằng bé có thể tự ăn mà!”
“Việc này…” Đến giờ mọi người mới nhớ tới trên bàn rượu có một đứa trẻ, Thôi Lệ Châu vội vàng nói: “Có phải chúng ta nên khiêm tốn một chút trước mặt trẻ con không? Vừa rồi đàm luận những chủ đề giết người này có phải hơi không phù hợp không?”
“Không sao” Triệu Ngọc khoát tay nói: “Trước mắt, thằng bé vẫn chưa hiểu chúng ta nói gì đâu!”
“Đại ca, tôi không làm đại ca rất lâu rồi!” Sau khi nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, Lý Kết đột nhiên nói một câu trong lời kịch “Bản sắc anh hùng”.
Phát âm tiếng Trung của cậu bé không chuẩn lắm, thế nhưng khí thế lại rất hợp, khiến cả đoàn người phải trợn mắt há hốc mồm.
“Đây là… Đây là phim ‘Bản sắc anh hùng’, ha ha…” Triệu Ngọc giải thích: “Từ trên máy bay thằng bé đã xem phim ấy, không ngờ thằng bé này đã nhớ kỹ lời kịch rồi! Thiên tài, thiên tài…”
“Triệu Ngọc” Tiểu thư Miêu trách móc: “Sao anh lại để thằng bé xem phim bạo lực như vậy chứ? Cho dù thằng bé không phải đứa trẻ hai ba tuổi thì năm sáu tuổi cũng đâu được?”
“Lẩu gà cay như vậy, cũng không nên dẫn trẻ con tới ăn, còn nữa…” Miêu Anh chỉ vào quán cơm, nói: “Sao lại phải chạy tới nơi xa như thế?”
“Ha ha ha…” Nhìn thấy tiểu thư Miêu oán trách, Triệu Ngọc nhanh chóng cười làm lành: “Ở nước ngoài lâu như vậy, anh chỉ muốn ăn một miếng này thôi!”
“Ở bên kia không phải đồ chua thì cũng là đồ hộp, chán lắm…”
“Hơn nữa, con nuôi về nhà, dù sao cũng phải lấy đồ ăn địa phương ra cho thằng bé nếm thử chứ… Thế nào con trai?” Triệu Ngọc sờ đầu Lý Kết nói: “Ăn ngon không?”
Lý Kết không để ý đến Triệu Ngọc, nhưng mà ăn rất say sưa, ngon lành.
“Đội phó Miêu” Nhiễm Đào vội vã phụ họa với Triệu Ngọc: “Dù sao chúng ta cũng là từ Tịnh Hải tới, lại thuận đường, nói mới thấy, tôi đúng là hơi nhớ mùi vị này đấy…”
“Mà thật kỳ quái, tôi đã từng nếm thử lẩu gà ở nhiều nơi như vậy, nhưng đều không được chính gốc như ở đây… Ha ha…” Anh ta chỉ vào chỗ đứng xa xa nói: “Nhớ ngày đó, sếp đã gặp được cha vợ ở chỗ này, đánh cho cha vợ… À…”
Đột nhiên ý thức được mình nói lỡ, mặt Nhiễm Đào biến sắc, nhanh chóng im lặng, cắm đầu ăn gà…
“Đào, cậu cố ý phải không?” Triệu Ngọc hung hăng trừng Nhiễm Đào một cái.
“À…” Miêu Anh mỉm cười: “Hóa ra, hai người gặp mặt nhau lần đầu ở đây à? Thật là đáng tiếc, một trò hay đặc sắc như vậy mà em lại không được nhìn thấy…”
“Triệu Ngọc, anh trở lại chốn cũ thế này, không phải vì muốn ăn gà mà là muốn ôn lại chiến công vĩ đại khi ẩu đả với cha vợ của anh à?”
“Việc này… Em nói thế…” Triệu Ngọc cười rạng rỡ, xấu hổ giải thích: “Không phải anh đã giải thích với em rồi à? Lúc trước bởi vì vụ án giết người trên đảo hoang, khiến cho lòng anh phiền não, nên anh mới hơi nóng tính một tí, nhưng sau đó, anh hối hận lắm đấy!”
“Ha ha…” Ai ngờ, tiểu thư Miêu bỗng nhiên cười nói: “Cha em nói với em rằng lúc ấy, ông ấy đã khống chế được anh, thế nhưng không biết tại sao cánh tay của anh lại đánh ngoặt một cái, sau đó tính sổ với ông ấy!”
“Triệu Ngọc, hay là chúng ta làm mẫu một cái đi? Khi đó anh đã bẻ cánh tay như thế nào?” Nói xong, tiểu thư Miêu vươn tay ra, ấn cánh tay Triệu Ngọc xuống một cái.
“Đừng… Đừng đừng đừng…” Triệu Ngọc nhanh chóng tỏ ra “yếu thế” trước mặt tiểu thư Miêu, vội nói: “Em tuyệt đối đừng bảo anh làm mẫu, hiện giờ anh đã là cuồng thám, hoặc không ra tay, hoặc vừa ra tay thì không chết cũng bị thương, hãy suy nghĩ cho tính mạng của em đi, thôi nhé!”
“Thật sao?” Tiểu thư Miêu từ nhỏ đã bị dọa đến khi trưởng thành, lập tức khống chế cánh tay Triệu Ngọc mà khiêu khích: “Đừng nói vậy, gần đây em đã học được rất nhiều chiêu mới ở phòng Đặc Cần, thực sự muốn cùng anh luận bàn một trận đấy!”
“Đừng đừng đừng… Đau đau đau…” Triệu Ngọc nhanh chóng xin khoan dung: “Anh nói đùa, nói đùa thôi! Cho dù muốn luận bàn thì cũng không thể ở chỗ này được! Đừng để bị thương…”
“Oa!” Kết quả, nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Triệu Ngọc, con nuôi Lý Kết bỗng nhiên đứng lên vỗ tay hô: “Aruba cắt oa nha…”
Một tiếng hô này lập tức khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt, may là bọn họ đang ở trong phòng riêng, nếu không sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt.
“Ừm… Thằng bé này vừa nói tiếng nước nào vậy?” Nhóm người Nhiễm Đào mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Miêu… Miêu Miêu…” Triệu Ngọc vội vã rút cánh tay ra, vừa xoa nắn vừa nói: “Xem ra, võ nghệ của em đúng là có tiến bộ, chờ ăn cơm xong, chúng ta sẽ tìm nơi rộng rãi một chút, thật sự luyện tập với em…”
Lúc nói chuyện, mắt Triệu Ngọc nháy một phát, chính là ánh mắt không có ý tốt, chỉ sợ nơi rộng rãi mà hắn nói chính là phòng tổng thống của khách sạn?
“Ôi trời…” Thôi Lệ Châu nhìn Lý Kết, lắc đầu thở dài: “Sếp à, anh chị đừng nghĩ tới việc so tài nữa, hãy dạy con nuôi của anh chị nói chuyện trước đi!”
“Ngươi có thể sỉ nhục ta, nhưng không thể sỉ nhục bằng hữu của ta…” Kết quả, Lý Kết vậy mà lại tung ra một câu trong “Bản sắc anh hùng”, lập tức khiến cho mọi người cười vang…