Chương 2111 Thiên tài chân chính
Đêm khuya, trong một căn phòng của khách sạn xa hoa nào đó gần quán lẩu“Ôi trời, giờ mới chịu đi ngủ…” Nhìn Lý Kết bình yên chìm trong giấc ngủ trên giường, Thôi Lệ Châu xoa xoa mồ hôi nóng trên trán, tự nhủ: “Chăm trẻ con thật là không dễ dàng gì!”
“Nhất là… Trẻ con nước ngoài không có cách nào nói chuyện được…”
Hóa ra, bởi vì đêm qua tất cả mọi người uống rượu nên không trở về thủ đô mà chỉ lựa chọn chỗ ở ngay gần quán lẩu gà.
Triệu Ngọc và Miêu Anh cửu biệt trùng phùng, tất nhiên có rất nhiều chủ đề để nói chuyện, cho nên Triệu Ngọc để Thôi Lệ Châu chăm Lý Kết.
Thôi Lệ Châu nghe lời Triệu Ngọc, vui vẻ đồng ý.
Thế nhưng, điều khiến cô ta không nghĩ tới chính là đứa trẻ Lý Kết này không giống những đứa trẻ bình thường, cứ quấn lấy Thôi Lệ Châu, muốn Thôi Lệ Châu cho cậu bé xem phim bắn nhau.
Sau khi xem một hồi lâu, cậu bé mới đi ngủ.
“Sếp kiếm đâu ra một đứa trẻ kỳ lạ như vậy chứ?” Thôi Lệ Châu vừa lắc đầu vừa tắt tivi, miệng thì thầm nói: “Ngay cả tiếng Trung cũng không biết nói, còn thích xem phim bắn nhau, thật là…”
Sau khi tắt tivi, trong phòng cuối cùng cũng hoàn toàn yên tĩnh.
“Hả?” Thôi Lệ Châu nghiêng tai lắng nghe, trong lòng nghĩ: “Tại sao bên sếp lại không có động tĩnh gì cả? Mới vừa rồi còn huyên thuyên mà!”
Hóa ra, căn phòng của Triệu Ngọc và Miêu Anh ngay sát vách phòng Thôi Lệ Châu.
Trước đó, lúc Thôi Lệ Châu chăm sóc Lý Kết, căn phòng Triệu Ngọc không ngừng vang lên tiếng động, Thôi Lệ Châu nghe mà cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hiện giờ lại không có động tĩnh gì cả…
Không lẽ…
Kết thúc nhanh đến vậy sao?
Thôi Lệ Châu tò mò áp sát lỗ tai lên tường, cẩn thận lắng nghe nhưng không nghe thấy bất cứ thứ gì…
Ngay tại thời điểm Thôi Lệ Châu nghiêng tai lắng nghe, trong căn phòng của Triệu Ngọc mặc dù không có tiếng động kịch liệt nhưng lại truyền tới tiếng kêu rên trầm thấp của Triệu Ngọc…
Chỉ thấy Triệu Ngọc và Miêu Anh nằm trên sàn nhà, chân tay Triệu Ngọc đều bị Miêu Anh gắt gao nắm chặt, chặt đến độ Triệu Ngọc đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng không thể tránh thoát được!
Hắn cố gắng vỗ tay xuống đất nhận thua, thế nhưng hai tay đều đã bị Miêu Anh nắm chặt, vốn dĩ không thể động đậy.
Miêu Anh giống như đột nhiên biến thành bạch tuộc, tóm chặt lấy Triệu Ngọc…
“Không được, không được…” Triệu Ngọc khẽ nói: “Không thở nổi, anh nhận thua, anh nhận thua…”
Nghe Triệu Ngọc nói như vậy, tiểu thư Miêu mới buông lỏng tay ra.
“Phù…” Triệu Ngọc vừa thở phì phò vừa giơ ngón tay cái lên, tán thưởng: “Em thật là mạnh, cuộc huấn luyện khép kín của phòng Đặc Cần quả nhiên không phải dùng để trưng cho đẹp!”
“Hừ, thật chẳng thú vị gì cả…” Tiểu thư Miêu đứng dậy, khoanh tay lại nói: “Anh căn bản không hề phát lực, anh tưởng em không nhìn ra được à?”
“Vì sao anh không lấy bản lĩnh thực sự ra chứ? Giống như… Giống như lúc anh đánh nhau với cha em ấy?”
“Cái gì chứ!” Triệu Ngọc cảm thấy khổ sở, sau đó kéo lại chủ đề một cách tự nhiên: “Trong những ngày anh đi Hàn Quốc, ngày nào cũng bận rộn phá án, đúng là đã bỏ bê huấn luyện rồi!”
“Anh cảm thấy mình đã kém hơn trước kia rất nhiều…”
“Ừm…” Tiểu thư Miêu quả nhiên bị mắc lừa, lập tức ấn lấy bả vai Triệu Ngọc mà nói: “Đúng vậy, công việc quá cực khổ, đúng là không nên vừa về đã lôi kéo anh tập luyện!”
“Không sao!” Triệu Ngọc nói: “Bây giờ không phải đang rảnh rỗi à? Chờ sau khi trở về, anh nhất định sẽ tăng cường huấn luyện, tranh thủ khôi phục lại trạng thái đỉnh cao như trước kia, đến lúc đó, em cũng đừng xin anh nương tay!”
“Hừ hừ, còn lâu nhé!” Tiểu thư Miêu cười một tiếng, lập tức ôm cổ Triệu Ngọc, nũng nịu nói: “Xa nhau lâu quá, em thật sự nhớ anh lắm!”
“Anh cũng vậy…” Triệu Ngọc nói lời thật lòng.
“Anh biết không?” Miêu Anh nói: “Những điều mà em nghĩ về đặc công trước đây, tất cả đều là sai lầm! Sau khi em tiến vào huấn luyện đặc công thì mới biết được những kỹ xảo và cách đấu mà em đã từng học trước kia căn bản không thể dùng được!”
“Sau khi đến nơi đó, em nhất định phải quên đi những kỹ thuật chiến đấu mà mình đã từng học trước đó, sau đó làm lại từ đầu…”
“Đúng vậy…” Triệu Ngọc nói: “Anh đã từng thấy Đinh Lam ra tay, không có bất cứ động tác dây dưa dài dòng nào, lập tức đi thẳng vào vấn đề, có thể khống chế được đối thủ trong thời gian ngắn nhất!”
“Ừm… Trước đây em…” Miêu Anh có chút buồn vô cớ: “Cực kỳ hâm mộ Đinh Lam, có thể tiến vào phòng Đặc Cần. Bây giờ mới biết được, đúng là em ấy có thiên phú hơn so với em nhiều!”
“Việc này dường như không thể nào so sánh được” Triệu Ngọc khuyên nhủ: “Ví dụ như anh! Anh không thể đánh nhau như mọi người, nhưng lần nào cũng vậy, không phải đều thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ sao?”
“Cho nên, chuyện làm đặc công này nhiều khi còn phải dựa vào đầu óc!”
“Lundy cũng mạnh đấy chứ?” Triệu Ngọc đắc ý: “Nhưng chẳng phải cũng bị ông đây đùa bỡn sao?”
“Đúng rồi, nói đến chuyện này mới nhớ…” Miêu Anh nói: “Em đã nói chuyện với cha em, nhiệm vụ của các anh đã kết thúc rồi, anh có thể nói cho em biết một chút không?”
“Khi anh ở Hàn Quốc rốt cuộc đã gặp chuyện gì? Vì sao ở bên này, bọn em phải áp dụng quy cách bảo vệ người nhà tối cao?”
“Tất cả những chuyện này đều là do người giàu nhất thế giới Lundy bày kế sao?”
“Còn nữa, anh nhận một con nuôi trở về mà vẫn chưa giới thiệu tử tế cho em biết đâu! Vì sao cậu bé hễ mở miệng ra đều là tiếng Serbia?”
“Tiếng Serbia à? Nhưng mà…” Sau khi Triệu Ngọc chậc lưỡi, bỗng nhiên bắt đầu nghiêm túc: “Mặc dù hiện giờ nói hết mọi chuyện cho em biết cũng không tính là trái với quy tắc, mà ít nhất anh cũng phải xác nhận một chút, em không phải gian tế đấy chứ?”
“Lại nữa rồi!” Tiểu thư Miêu thuận tay đè cánh tay Triệu Ngọc lại: “Có phải anh còn muốn nếm thử tư vị vừa rồi không?”
“Ôi trời, ấy ấy ấy… Anh nói đùa thôi, nói đùa thôi…” Triệu Ngọc nhanh chóng hô đau, sau đó nói: “Được được được, anh nói, anh nói, anh sẽ nói hết…”
Thế là Triệu Ngọc kể lại tất cả những chuyện đã từng xảy ra ở Hàn Quốc cho Miêu Anh nghe từ đầu đến cuối, giống như trước đây, hắn chỉ loại bỏ đi đạo cụ và quẻ văn, cái khác cơ bản đều là thật.
Có điều, dù là như thế cũng đã đủ chấn động rồi, chỉ thấy Miêu Anh chăm chú nắm chặt nắm đấm, túa cả mồ hôi.
“Mạo hiểm đến vậy sao…” Sau khi nghe xong, Miêu Anh nuốt ngụm nước bọt: “Việc này sao mà… nguy hiểm đến thế? Các anh đối mặt với nguyên một đội binh sĩ vũ trang dày đặc, vậy mà…”
“Còn nữa, tại sao anh phải đi nhảy máy bay chứ?” Miêu Anh đập Triệu Ngọc một cái: “Rõ ràng là nội bộ bọn họ xảy ra vấn đề, cho dù có trách nhiệm cũng không liên quan tới anh!”
“Việc này… Thật sự là quá nguy hiểm…”
“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc nhẹ nhàng nói: “Chồng em là cuồng thám, trong lòng anh hiểu rõ, cho nên sau này khi em thật sự ra nước ngoài làm nhiệm vụ, nhất định phải đi theo anh đấy!”
“Trời ạ” Miêu Anh hít sâu một hơi: “Em còn tưởng rằng học xong những kỹ xảo kia và học vững chắc kiến thức cơ bản thì đã có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi!”
“Xem ra, em đã quá ngây thơ…”
“Khụ! Đừng nản chí…” Triệu Ngọc khuyên nhủ: “Nhiệm vụ Lundy lần này chỉ là đặc biệt mà thôi, tức là vô cùng hiếm có! Là bọn họ thiết kế cạm bẫy để chúng ta chui vào tròng, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ từ lâu rồi!”
“Nếu là những nhiệm vụ khác thì đâu nguy hiểm đến vậy, đừng nghĩ nhiệm vụ quá khó khăn như thế!”
“Ngay cả cha em và Đinh Lam cũng từng bị bọn họ bắt được, như thế mà còn không gọi là khó sao?” Miêu Anh tỏ ra không tưởng tượng nổi: “Triệu Ngọc, rốt cuộc anh là ai vậy? Anh… Lúc trước chỉ là một cảnh sát nhỏ, anh… làm sao anh có thể… xử lý tốt như vậy?”
“Khụ, anh đã nói với em rồi…”
“Không, tuyệt đối đừng nói với em những bạn bè thần tiên của anh nữa” Miêu Anh ngắt lời Triệu Ngọc: “Hiện giờ em đã hiểu được vì sao cha em là người bắt bẻ như thế, lại phá lệ điều anh tới phòng Đặc Cần…”
“Hóa ra, anh… anh mới thật sự là thiên tài!”