Chương 2112 Thực lực bẫy chồng
“Trước kia, em đúng là xem thường anh rồi!” Dựa sát vào nhau, Miêu Anh nói với Triệu Ngọc: “Em cho rằng anh điều tra phá án nhiều vụ án như vậy, hoàn thành nhiều nhiệm vụ có độ khó cao như vậy chỉ là vì anh cố gắng chăm chỉ và có bộ óc linh hoạt thôi”“Nhưng bây giờ em mới hiểu được anh thật sự có thiên phú…”
“Thảo nào anh có thể lần lượt hoàn thành nhiều nhiệm vụ không thể tưởng tượng nổi như vậy…”
“Phải đến khi vào phòng Đặc Cần rồi thì em mới hiểu được anh thật không dễ dàng gì…” Miêu Anh vỗ nhẹ đầu Triệu Ngọc: “Anh giả vờ nóng nảy như vậy, vô sỉ như vậy, chỉ là để mọi người không lo lắng cho anh!”
“Hiện giờ nhớ lại, lúc đầu em đúng là ngốc, em còn cho rằng anh chính là một thám tử bất lương, một tên vô lại xấu xí…”
“Nhưng bây giờ, rốt cuộc em cũng hiểu được anh dụng tâm như thế nào!”
“Em… ừm…” Triệu Ngọc hơi không biết phải làm sao: “Em nói anh quá vĩ đại rồi đấy! Cảm giác như em đột nhiên không trách mắng anh nữa mà là khen anh, anh không thể nào thích ứng được!”
“Đồ ngốc, em đang biến tướng khen chính em đó! Việc này đã đủ chứng minh em không chọn sai chồng mà!” Tiểu thư Miêu thừa cơ dùng cánh tay kẹp lấy cổ Triệu Ngọc, cười nói: “Em thật sự hy vọng có thể cùng anh đi làm nhiệm vụ, học tập anh!”
“Sau này, chúng ta trao đổi thân phận một chút, anh chính là thầy của em…”
“Ừm… Việc này sao…” Triệu Ngọc cười ngây ngô: “Có vẻ cũng được thôi, muốn học được tốt thì phải đóng học phí đã…”
“Có điều, nói đến chuyện này mới nhớ” Miêu Anh nói: “Diễm phúc của anh cũng không cạn đâu nhỉ! Đi Hàn Quốc một chuyến mà đã quen được không ít người đẹp rồi!”
“Nữ cảnh sát, nữ gián điệp, nữ tác giả, nữ đặc công, thậm chí là nữ tội phạm, tất cả anh đều đã gặp rồi…”
Triệu Ngọc không hổ là một kỳ tài ngút trời, chỉ một câu ngắn ngủi của Miêu Anh mà hắn đã nhận ra không ổn, dường như theo bản năng mà kéo lại chủ đề: “Em nói đúng thật!”
“Anh cũng không phát hiện ra, vậy mà anh lại có duyên đến thế!”
“Em biết không? Trong số những cô gái này, người khiến anh lo nghĩ nhất chính là Tịch Mộng Na không rõ sống chết kia!”
“Anh luôn cảm thấy cô gái này có thể lừa cả tù trưởng, về kho báu của Tịch Vĩ, cô ta nhất định còn biết thứ gì đó…” Triệu Ngọc làm như có thật, nói: “Nếu có thể tìm được cô ta thì nói không chừng còn có cơ hội tìm được kho báu của Tịch Vĩ!”
“Nói như vậy…” Tiểu thư Miêu vốn tính hiền lành, cuối cùng vẫn vào bẫy của tên già đời Triệu Ngọc, thuận theo mạch suy nghĩ của Triệu Ngọc mà nói: “Anh vẫn muốn đi tìm sao?”
“Ha ha, nhất định rồi!” Hai mắt Triệu Ngọc sáng lên: “Cha em đã nói với anh rồi, để cho anh nghỉ ngơi điều chỉnh một chút, sau đó lại tiếp tục giúp ông ấy đi tìm kho báu!”
“Lúc đầu, anh không muốn đi nhưng lại không còn cách nào khác, việc này liên quan tới quốc gia đại sự, tình báo quan trọng, anh là cuồng thám bách chiến bách thắng, chỉ có thể cố mà làm thôi!”
“Như vậy sao…” Miêu Anh cũng cực kỳ hưng phấn: “Em… Em có thể đi theo anh thực tập không?”
“Việc này không thể nói nhảm đâu!” Triệu Ngọc vỗ ngực cam đoan: “Nếu bọn họ không cho anh dẫn theo em, vậy thì ông đây sẽ không hầu hạ bọn họ nữa! Cái gì mà kho vàng kho bạc chứ, cũng như nhau cả thôi, ông đây đều không thèm!”
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi…” Miêu Anh nói: “Em cảm thấy chị gái của Tịch Mộng Na hẳn sẽ không chuyển nhiều đồ như vậy đi quá xa đâu, nói không chừng, những thứ đó còn ở Hàn Quốc đấy!”
“Triệu Ngọc, Triệu Ngọc…” Tiểu thư Miêu hưng phấn lay Triệu Ngọc: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Đã nghỉ ngơi đủ chưa? Hay là ngày mai sau khi về Tổng cục Hình sự bàn giao xong, chúng ta đi giúp cha em tìm kho báu nhé?”
Mẹ nó!
Triệu Ngọc xấu hổ, nói thầm rằng em đúng là nàng dâu của anh nhỉ Miêu Miêu… Em muốn làm mệt chết chồng à?
Có điều, sau khi buồn bực, Triệu Ngọc cũng nắm lấy tay tiểu thư Miêu, lập tức lạnh lùng cười gian: “Ừm, Miêu Miêu à… Muốn đi theo sư phụ ra ngoài tìm kho báu thì đơn giản lắm! Có điều, ha ha ha…” Triệu Ngọc lộ vẻ tà ác, giống như sói xám giương nanh múa vuốt: “Cần phải xem biểu hiện của em thế nào đã!”
“Nếu để anh hài lòng thì có lẽ anh sẽ suy nghĩ xem sao…”
Nói xong, Triệu Ngọc như sói đói chụp lấy con mồi, sau đó…
⚝ ✽ ⚝
Một ngày trước khi Triệu Ngọc về nước, tại thành phố Thừa Châu của tỉnh Hà Dương.
Đại học Sư phạm Hà Dương là một trường đại học uy tín lâu năm của tỉnh, trường thành lập từ năm 1922, lịch sử lâu đời, năm trường được trăm tuổi đã rất gần.
Chỉ là có điều, đối với sinh viên Khoa Văn học như Hà Ninh Ninh mà nói, cậu ta sẽ không thể tham dự kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, bởi vì năm nay cậu ta đã là sinh viên năm tư, chuẩn bị tốt nghiệp.
Hôm nay hai tiết cuối cùng vốn là tiết thể dục, thế nhưng Hà Ninh Ninh cùng nam sinh cả lớp không tới sân thể dục của lớp mà được các thầy phân công tới một tòa công trình kiến trúc cũ của trường, hỗ trợ làm việc.
Tòa nhà chỉ có kiến trúc ba tầng này có tên là tòa Chí Trăn, là một tòa dạy học có lịch sử lâu đời nhất ở trong trường, nghe nói từ lúc mới thành lập trường, tòa nhà này đã tồn tại rồi.
Chỉ là có điều, bởi vì thay đổi theo lịch sử nên tòa nhà này đã bị bỏ hoang nhiều năm, trường học đã muốn dỡ bỏ mấy lần, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà tạm gác lại.
Nghe nói lần này, để chào đón kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, trường học dự định tu sửa lại tòa nhà đã bị bỏ hoang này một lần nữa, biến nó thành nhà bảo tàng của trường học.
Nhiệm vụ của Hà Ninh Ninh và các bạn học chính là thanh lý các đồ vật cũ bên trong công trình kiến trúc này, chuyển những đồ vật này ra khỏi tòa nhà, sau đó lại phân loại xử lý.
“Thật là…” Trong lúc làm việc, bạn học của Hà Ninh Ninh bực bội: “Trường học keo kiệt đến vậy sao? Loại việc tốn sức lực thế này, dựa vào cái gì mà để sinh viên chúng ta làm chứ?”
“Đúng đấy!” Một sinh viên khác phụ họa: “Đâu cho chúng ta tiền chứ? Sao mà con người có thể làm được việc này hả? Mọi người nhìn xem, những tủ đựng và sách này đều mốc meo cả rồi…”
Người này dùng sức đẩy một cái, tủ đựng mốc meo bất ngờ lay động, bốc lên một trận bụi dày đặc.
Khụ khụ… Khụ khụ…
Đoàn người nhanh chóng xông ra khỏi phòng, chạy ra bên ngoài tránh bụi…
“Hà Ninh Ninh…” Lúc này, lớp trưởng ôm một cái rương, từ một căn phòng khác đi ra, chạy tới gần nhóm Hà Ninh Ninh và nói: “Mọi người cẩn thận một chút, những thứ đó hầu như đều là đồ cổ, có thể cho vào bảo tàng của trường học!”
“Nếu mọi người làm hư, cẩn thận phải đền đó!”
“Mẹ nó, đồ cổ chó má gì chứ, cứt chuột thì có một đống! Thôi…” Một sinh viên khinh thường trừng lớp trưởng một cái, sau đó phất tay áo ra ngoài nghỉ ngơi.
“Này, lớp trưởng…” Hà Ninh Ninh nhìn cái rương trong ngực lớp trưởng, nhếch miệng hỏi: “Tại sao có nhiều sách như vậy?”
“Đúng thế!” Lớp trưởng nói: “Tòa nhà này không phải về sau đã sửa thành ký túc xá rồi ư? Những sách này đều lấy ra từ ký túc xá đó!”
“Oa!” Hà Ninh Ninh lấy một cuốn từ rương ra, nhìn bìa sách và nói: “Sách từ năm 1993, nói đến mới biết, đúng thật là đồ cổ nhỉ!”
“Nhiều sách như vậy, vì sao những sinh viên năm đó lại không mang sách đi chứ?”
“Ai biết được? Nào…” Lớp trưởng ra hiệu với Hà Ninh Ninh: “Đằng sau còn một rương, giúp tôi một tay đi!”
“Được rồi…” Hà Ninh Ninh nhanh chóng chạy lên trước, ôm lấy một cái rương đầy sách từ dưới đất.
Sau đó, hai người cùng nhau chuyển ra khỏi tòa cao ốc, đặt cái rương xuống chỗ đất trống ở bên ngoài.
Lúc này, ở trên đất đã chất đủ loại đồ vật cũ to nhỏ, một mùi nấm ẩm mốc hôi thối tản ra, khiến cho người khác phải né trách.
Thế nhưng Hà Ninh Ninh lại cảm thấy hứng thú với những cuốn sách cũ trong rương kia nên lấy ra xem…