← Quay lại trang sách

Chương 2114 Nhật ký giết người

Hai ngày trước, Hạ Ninh Ninh ở ngay dưới ánh mặt trời, tìm kiếm những cuốn sách xưa cũ, bên trong rương sách hơn phân nửa đều là sách tham khảo, nhưng cơ bản đều là có liên quan tới văn học Hán ngữHạ Ninh Ninh chính là Khoa Văn học, cho nên cảm thấy tương đối hứng thú với những cuốn sách này, xem một cuốn lại đến một cuốn, phát hiện có sách còn có dấu ghi chú của người đọc trước…

“Hạ Ninh Ninh… Bắt lấy…” Lúc này, lớp trưởng vì cảm ơn Hạ Ninh Ninh vừa rồi đã giúp mình chuyển sách nên ném qua cho cậu ta một bình nước khoáng.

“A a a…” Bởi vì bình nước khoáng được ném đến đột ngột nên Hạ Ninh Ninh không bắt được, lảo đảo vài cái, cuối cùng trực tiếp đá lật cả rương sách…

Ùng ục ục… Nửa phần sách trong rương đều bị đổ ra, cực kỳ bừa bộn…

“Ha ha ha… Không thể nào?” Lớp trưởng nhanh chóng tới đỡ: “Ngay cả chai nước cũng không tiếp nổi à?”

“Không sao, không sao, tôi đọc sách tập trung quá thôi, ha ha…” Hạ Ninh Ninh buồn bực bò dậy từ dưới đất, vặn mở bình nước uống một hớp, ánh mắt lại rơi vào vài cuốn sách ở cạnh cậu ta nhất.

Những cuốn sách này đều là mới bị rơi từ trong rương ra, ngoại trừ sách, còn có một vài quyển sổ ghi chép, không biết là một loại tâm linh tương thông nào hay là trùng hợp mà Hạ Ninh Ninh vừa uống nước, vừa tiện tay lật xem một lượt, phát hiện có một cuốn sổ ghi chép bị xé đi một nửa, xen lẫn cùng với một cuốn sách tham khảo rất dày.

Cuốn sổ ghi chép được viết bằng búi bi, Hạ Ninh Ninh đưa tay muốn lấy cuốn sổ ghi chép phía trên sách tham khảo, nhưng không cẩn thận lại xé mất trang giấy đầu của cuốn sổ ghi chép.

Bởi vì đã cũ đến mức mục nát nên tờ giấy kia trở nên vô cùng yếu ớt, khi bị xé mất cũng không phát ra một chút âm thanh gì.

Ấy ấy…

Hạ Ninh Ninh đặt bình nước xuống, hai tay cầm trang giấy bị rách, nghiêm túc nhìn chữ viết trên đó. Ai ngờ, cậu ta chỉ nhìn một lúc lại đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, chữ viết phía trên được viết ngoáy:

“Cứ như vậy đi! Thực ra, tôi còn thật sự thích cô ấy, vẻ quyến rũ kia từ đầu đến cuối khiến cho tôi mê muội, con mắt của cô ấy giống như viên đá quý óng ánh, khiến tôi chìm đắm trong đó…”

“Thế nhưng… Tôi biết, tôi không thể lại để cho cô ấy sống nữa…”

“Không còn cách nào khác cả, hắn ta đã biết thân phận của tôi, nếu như thả hắn ta ra thì hắn ta nhất định sẽ đi báo cảnh sát. Còn nữa, bởi vì phải chuẩn bị đại hội thể dục thể thao sinh viên cả nước nên Khoa Thể dục chuẩn bị khai giảng rồi…”

“Xin lỗi, Tiểu Linh…”

Không thể nào?

Hạ Ninh Ninh có cảm giác bất thường, ngay từ đầu, cậu ta còn tưởng rằng đây chỉ là tùy bút của một sinh viên Khoa Văn học nào đó, nhưng cậu ta càng đọc càng cảm thấy bất thường.

Thế là, cậu ta nhanh chóng bỏ cuốn sách tham khảo ra, cẩn thận từng li từng tí rút cuốn sổ ghi chép ra.

Tuy nhiên trang giấy ở trang kế tiếp chỉ còn lại có một nửa, một nửa còn lại đã không tìm thấy được nữa.

“… Thừa dịp ban đêm, tôi dùng búa đập mở hố rác được xây bằng gạch, ném thi thể của Tiểu Linh từ tầng hai xuống…”

“Tôi lo thi thể phân hủy sẽ phát ra mùi khó chịu, cho nên đã dùng ba lớp túi nilon bọc thi thể của cô ấy lại, sau đó còn quấn lên hơn mười lớp băng dán thật dày…”

“Sau khi ném thi thể xong, tôi ném cả những cục gạch đã bị đập vỡ vào đó, sau đó mới dùng gạch và xi măng mà tôi đã chuẩn bị trước đó để đóng kín hố rác lại…”

“Xi măng cần 10 tiếng đồng hồ mới có thể khô ráo hoàn toàn, nếu như muốn khôi phục lại tình trạng ban đầu thì chí ít cần mấy ngày.

Có điều… Tôi cũng không lo lắng, bởi vì cả tòa nhà này chỉ có một mình tôi!”

“Cho dù có người đi qua hành lang, tôi cũng sẽ không lo lắng, bởi vì tôi đã đánh vỡ bóng đèn ở hành lang từ lâu, hành lang tối như vậy, sẽ không có ai chú ý tới hố rác có gì khác so với trước kia…”

Đọc tới đây, Hạ Ninh Ninh phát hiện chữ viết đã biến mất, cậu ta lật về phía sau vài tờ, lại phát hiện ra những phần chữ phía sau bởi vì đã bị thấm nước nên hoàn toàn không thấy rõ nữa…

“Đây là cái gì vậy?” Lớp trưởng nhìn thấy Hạ Ninh Ninh đọc vô cùng tập trung thì xoay người tới gần hỏi: “Là thư tình của đàn anh nào à?”

“Không…” Hạ Ninh Ninh nghiêm túc nói: “Tôi thấy càng giống như là… nhật ký giết người của một đàn anh nào đó hơn!”

“Nói đùa cái gì vậy…” Lớp trưởng cầm cuốn sổ ghi chép, nghiêm túc đọc hồi lâu, sau đó nói: “Cái này… Chắc chỉ là mấy tiểu thuyết trinh thám mà đám sinh viên Khoa Văn học viết chơi thôi nhỉ?”

“Chờ… Chờ chút đã…” Lúc này, phía sau lưng Hạ Ninh Ninh lạnh toát, vẻ mặt vô cùng sợ hãi: “Khi chúng ta vừa mới… Lên tầng, thế nhưng mà… Thế nhưng mà đã từng nhìn thấy hố rác rưởi kia…”

Bộp…

Nghe thấy câu này, lớp trưởng nhất thời ngây dại, toàn thân không tự chủ được mà nổi da gà, da đầu như run lên…

“Cái này…” Thế nhưng cậu ta còn đang cố gắng tìm kiếm lý do: “Cái này có lẽ chỉ là trùng hợp thì sao? Hoặc là… Là bởi vì có khu rác thải bị đóng kín, cho nên, cho nên mới có cái quyển này thì sao?”

“Cách viết này có phải là một quyển tiểu thuyết dùng ngôi thứ nhất không? Này… Này này này… Hạ Ninh Ninh… Cậu… Cậu muốn làm gì?”

Đột nhiên, lớp trưởng phát hiện Hạ Ninh Ninh vậy mà lại đi về phía đầu hành lang của tầng lầu, còn nữa, ở trên đường đi, cậu ta còn nhặt một cây búa…

“Không thể nào? Cậu bị điên rồi à? Hạ Ninh Ninh… Này…” Lớp trưởng mau chóng đuổi theo, khuyên nhủ: “Cậu đừng làm chuyện ngu xuẩn, nếu như cậu cảm thấy có vấn đề thì nên báo cáo với thầy giáo đi!”

“Tòa nhà này…” Hạ Ninh Ninh lại không hề dừng lại một chút nào, vẫn bước nhanh về phía đầu hành lang, đồng thời nói với lớp trưởng: “Cậu có biết là nơi này chuẩn bị tu sửa thành nhà bảo tàng… Mà đã thành nhà bảo tàng thì sẽ không động tới hố rác thải làm gì…”

“Chúng ta…” Ánh mắt của Hạ Ninh Ninh trở nên kiên định, nói: “Chúng ta phải đi xem cho ra nhẽ, chỉ là đập hố rác thải ra thôi, thầy giáo biết cũng sẽ không trách chúng ta đâu!”

“Đừng đừng đừng… Cậu chờ một chút, chờ đã…” Lớp trưởng bị dọa sợ, nhanh chóng chạy về phía thao trường, đi gọi thầy giáo.

Còn Hạ Ninh Ninh thì như bị ma ám, cầm cây búa nặng nề, bước lên cầu thang tầng hai, đứng ở trước mặt hố rác thải bị xi măng đóng kín.

Không biết nguyên nhân gì mà mặc dù hố rác thải bị bịt xi măng, thế nhưng cũng không quét sơn, vẫn là màu của xi măng, cho nên có thể nhận ra rất rõ ràng.

Rầm…

Hạ Ninh Ninh cầm búa lên, dùng sức đập về phía hố rác thải.

“Chuyện gì thế?”

Một nhát búa đập xuống, lập tức khiến cho những bạn học khác chú ý, tất cả đều xúm lại.

“Sao vậy Ninh Ninh?” Có người hỏi: “Hạ Ninh Ninh, cậu đang muốn làm gì thế? Búa…”

Rầm…

Hạ Ninh Ninh không để ý tới lời chế giễu của các bạn học, vẫn vung một búa lại một búa đập vào, cuối cùng, lớp xi măng xưa cũ đã bị nứt ra, mắt thấy sắp sụp đổ!

“Hạ Ninh Ninh, dừng tay lại!” Lúc này, một thầy giáo chạy tới hét lớn một tiếng: “Em đang làm gì thế hả? Ai bảo em đập tường?”

Nhưng mà Hạ Ninh Ninh không nghe lời thầy giáo, lại một lần nữa dồn toàn lực vung búa lên, nặng nề đập vào lớp xi măng.

Kết quả, xi măng rầm rầm sụp đổ, lộ ra hố rác thải năm đó…

Hố rác thải xuất hiện, tất cả các bạn học ở hiện trường đều ngây ngẩn cả người, không biết tại sao mà ai cũng cảm thấy lạnh run người.

Tất cả tầm mắt của mọi người đều đổ dồn về miệng hố rác thải đen ngòm.

Hình như, một cơn gió thổi ra từ hố rác thải, trong cơn gió đó xen lẫn một thứ mùi làm người khác bất an, dường như luồng khí này đến từ thế giới u minh xa xôi…

“Nhanh… Nhanh lên!” Hạ Ninh Ninh nói với bạn học: “Mau bật đèn pin điện thoại di động các cậu ra, xem trong này… rốt cuộc có thứ gì…”