Chương 2115 Cùng em đồng hành
Tại vùng ngoại ô phía Tây thủ đô, trong biệt thự nhà họ Miêu“Ôi, xúc động quá đi!” Nhìn lồng sắt bát giác trong đại sảnh, Triệu Ngọc cảm khái cực độ, đắc ý nói: “Nhớ ngày đó, ở chính chỗ này, anh đã đánh bại đấu sĩ đệ nhất thế giới Sanger Rove tận hai lần!”
“Thôi đi” Tiểu thư Miêu nheo mắt lại, vô cùng tán thưởng: “Da mặt của anh cũng dày thật đấy! Lần đầu tiên là đánh lén, lần thứ hai là đánh giả vờ, anh còn có mặt mũi nhắc lại à…”
“Hừ, ha ha…” Triệu Ngọc ngửa đầu cười nói: “Miêu Miêu, lời ấy sai rồi, cho dù là đánh lén thì cũng không phải ai cũng có thể đánh lén thành công!”
“Đầu của Sanger Rove đã luyện cứng hơn cả đá từ lâu, thế mà một cú đấm của anh đã khiến hắn ta phải vào phòng ICU, sức lực này cũng không thể coi nhẹ đâu nha!”
“Thôi đi, lại còn nhắc nữa à” Miêu Anh chỉ vào lồng sắt bát giác, mắt sáng lên nói: “Trong phòng thay quần áo còn có trang phục thi đấu của em đấy, Triệu Ngọc, hay là chúng ta làm một trận ngay bây giờ đi? Anh đừng nhường em được không?”
“Ừm…” Triệu Ngọc ôm quyền nói: “Em tha cho anh đi đại tiểu thư, em nhìn thời gian đi, chúng ta còn phải đến Hà Dương điều tra vụ án đó… Đường sắt cao tốc không chờ em đâu…”
Lúc đầu, Triệu Ngọc định đặt trước vé máy bay, thế nhưng bởi vì muốn đưa Lý Kết về nhà nên không kịp thời gian, đành phải đổi thành đường sắt cao tốc.
Trước đó, Miêu Khôn đã sắp xếp xong xuôi tất cả cho Lý Kết, bao gồm cả sinh hoạt và học tập, tất cả đều mời chuyên gia tới hỗ trợ.
Cậu bé này trước mắt vẫn chưa hiểu tiếng Trung, cho nên chỉ có thể thuê gia sư, chờ đến khi sau này cậu bé có thể trao đổi với người khác thì sẽ sắp xếp cho cậu bé đi học.
“Còn có một tiếng đồng hồ nữa, vẫn kịp” Miêu Anh nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Những chiêu thức em mới học được ở phòng Đặc Cần vẫn chưa được sử dụng đâu…”
“Thôi quên đi chị đại à” Triệu Ngọc khoát tay một lần nữa: “Anh phục, anh phục rồi được chưa, em xem, anh còn phải đi phá án nữa, tha cho anh lần này đi!”
“Hiện giờ cả thể xác lẫn tinh thần của anh đều mệt mỏi lắm, để cho anh thở cái đã…”
“Hừ, anh mà cũng biết cái gì gọi là cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi sao?” Tiểu thư Miêu giận dỗi trách móc: “Em thấy anh tinh lực dồi dào, anh và Sở trưởng Tiêu quan hệ tốt như vậy, dù từ chối vụ án này thì chị ấy cũng không thể làm khó anh!”
“Tội gì phải khổ như thế chứ? Tổng cục Hình sự có nhiều tổ điều tra đặc biệt như vậy, tại sao cứ phải cho anh đi?”
“Việc này ấy à, là do chính anh chọn” Triệu Ngọc nói: “Sở trưởng Tiêu còn tưởng rằng anh không nhìn ra được, ngay trước mặt anh gọi cú điện thoại đó, từ đầu đến cuối đều là một mình chị ấy độc diễn!”
“Anh biết ý của chị ấy là muốn gợi lên sự hứng thú của anh đối với vụ án này, để anh chủ động xin đi, sau đó lại coi như anh mắc nợ…”
“Ôi trời, không thể nào? Sở trưởng Tiêu còn có ý này à?” Miêu Anh nhíu mày: “Vậy tại sao anh còn đồng ý chứ?”
“Ha ha” Triệu Ngọc ngu ngơ cười một tiếng: “Sở trưởng Tiêu chỉ là dụng tâm lương khổ thôi mà! Anh nhìn ra được chị ấy tương đối coi trọng vụ án này, phái người khác đi nhất định sẽ không yên lòng, thế nhưng chị ấy lại không muốn trực tiếp ra lệnh cho anh, cho nên mới làm như vậy…”
“Có thể làm cho Sở trưởng nhức đầu, tất nhiên không phải vụ án nhỏ gì” Triệu Ngọc nói: “Cho nên, vẫn là đi Hà Dương đi…”
“Có lẽ đối với người khác thì rất khó giải quyết, nhưng mà đối với thần thám Triệu Ngọc anh mà nói, chỉ là đi nghỉ phép thả lỏng người mà thôi!”
“Nếu không phải sợ ảnh hưởng tới hình ảnh thục nữ, em thật sự muốn xả một trận vào mặt anh đấy” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Anh nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng trước kia đã có vụ án nào thật sự nhẹ nhàng chưa?”
“Ha ha…” Triệu Ngọc lại cười ngu ngơ một lần nữa, sau đó đưa tay khoác lên vai tiểu thư Miêu: “Đâu còn cách nào khác, ai bảo chồng của em kính nghiệp chứ?”
“Thằng bé, thằng bé kia…” Đúng lúc này, hai người nhìn thấy trong lồng sắt bát giác truyền đến âm thanh của mội người phụ nữ.
Họ nhìn thấy cậu bé Lý Kết đang chơi đùa trong lồng sắt thì đột nhiên ngã sấp xuống, một người phụ nữ đã có tuổi nhanh chóng chạy tới nâng đỡ.
Người phụ nữ này chính là người đã giả trang thành phu nhân Miêu Khôn vào lần đầu tiên Triệu Ngọc tới đây.
Mãi đến thật lâu về sau, Triệu Ngọc mới biết được hóa ra phu nhân Miêu này là giả.
Triệu Ngọc nhớ kỹ, vào lúc hắn vừa mới cùng Miêu Anh quen nhau, hắn đã từng nghe mẹ Miêu và Miêu Anh nói chuyện, trong điện thoại, giọng của mẹ Miêu rất cuồng ngạo, vừa nghe đã biết không phải loại hiền lành gì.
Thế nhưng tới nhà họ Miêu thấy người phụ nữ này lại ôn tồn lễ độ, tự nhiên hào phóng, hóa ra bà ta chỉ là quản gia trong nhà họ Miêu.
Trước kia, Miêu Anh từng nói với Triệu Ngọc về mẹ Miêu, nói bà ấy cũng đang làm công việc bí mật, từ lúc Miêu Anh còn rất nhỏ, bởi vì một vài vấn đề mà ly hôn với Miêu Khôn.
Hóa ra, ông già nhà mình là độc thân, thảo nào mỗi lần xuất ngoại đều phóng khoáng như vậy.
Trước kia, Triệu Ngọc còn tưởng rằng đã nắm được thóp của cha vợ, trên thực tế, Miêu Khôn căn bản không sợ hãi.
“Vậy thì…” Triệu Ngọc hỏi Miêu Anh: “Chẳng phải rất lâu rồi em không nhìn thấy mẹ em à?”
“Ai nói vậy?” Miêu Anh mỉm cười: “Em và mẹ thường xuyên gặp mặt, chỉ là mỗi một lần đều là bà ấy tới tìm em! Cũng giống như cha em thôi!”
“Oa, cuộc sống của em thật đúng là đặc sắc!” Triệu Ngọc cảm thán, sau đó lại hỏi: “Người một nhà cùng tụ lại một chỗ xem ra rất khó nhỉ?”
“Không phải rất khó, mà là căn bản không có khả năng!” Miêu Anh nói: “Nhất là lúc đón năm mới… Cho nên, khi biết anh cũng tiến vào phòng Đặc Cần, anh hãy suy nghĩ lại cảm nhận của em đi!”
“Ba người quan trọng nhất cuộc đời em, tất cả đều xuất quỷ nhập thần, chỉ có khi nào mọi người muốn gặp em thì em mới có thể nhìn thấy mọi người!”
“Mà khi em muốn gặp mọi người thì ngay cả sống chết của mọi người cũng không biết được…”
“Loại cảm giác này, chỉ e là vô cùng đặc sắc đấy nhỉ?”
“À…” Trong lòng Triệu Ngọc vô cùng xúc động, tự trách nói: “Thế mà cho tới ngày hôm nay anh mới hiểu được, em cố gắng gia nhập phòng Đặc Cần như vậy không phải là vì hứng thú, sở thích mà là… Mà là để cho chúng ta có thể ở bên nhau, vĩnh viễn không tách rời!”
“Lời này thật sự rất đả thương người khác đấy” Tiểu thư Miêu khoanh tay lại: “Anh là thám tử, tại sao cho tới ngày hôm nay mới có thể hiểu được chứ?”
“Xin lỗi Miêu Miêu…” Triệu Ngọc cảm động ôm lấy Miêu Anh: “Là anh không nghĩ tới cảm nhận của em! Em yên tâm, từ nay về sau, chúng ta sẽ không tách rời, về sau cho dù là nhiệm vụ gì, anh cũng chỉ có một điều kiện, đó là nhất định phải có vợ thân yêu của anh đồng hành!”
“Ừm… Cái này còn tạm được!” Tiểu thư Miêu thỏa mãn nhẹ gật đầu.
“Hiện giờ anh…” Triệu Ngọc suy nghĩ nói: “Lại hiểu ra một chuyện quan trọng!”
“Chuyện gì?”
“Thảo nào, lúc trước… Sau khi em nghe nói anh đánh cha em, em chẳng những không cảm thấy tức giận mà ngược lại… Ngược lại còn cảm thấy vui vẻ nữa!”
“Có phải là em cảm thấy rất hả giận không?”
“Ha ha ha…” Một câu này khiến tiểu thư Miêu phải bật cười: “Nói đến mới biết, đúng là em cảm thấy như vậy một chút! Cha em bình thường tự cao tự đại, không ai dám chọc ông ấy cả!”
“Đột nhiên bị người ta đánh, nghĩ lại cũng thật đã nghiền, ha ha ha…”
Nhìn thấy Miêu Anh nhe răng cười, Triệu Ngọc che mặt im lặng, hoàn toàn không dám cười theo…
Lúc này, vị quản gia kia đã đưa Lý Kết ra khỏi lồng sắt bát giác, mà hai người Triệu Ngọc nhìn thời gian, cũng đã đến lúc xuất phát.
Thế là, mặc kệ Lý Kết có nghe hiểu hay không, hai người tiến lên dặn dò cậu bé vài câu, lúc này mới cùng nhau tạm biệt quản gia, đi tới Hà Dương…