← Quay lại trang sách

Chương 2116 Hố rác thải bị bịt kín

Tỉnh Hà Dương, trong phòng họp Cục Cảnh sát Thừa Châu“Chúng tôi đã phong tỏa hiện trường ngay từ đầu, đồng thời cẩn thận lục soát tất cả ghi chép khả nghi…” Đại đội trưởng Cục Cảnh sát Thừa Châu – Mưu Vĩnh Ân đứng trước màn hình lớn của phòng họp, giới thiệu với nhóm Triệu Ngọc: “Nhưng mà vẫn không tìm được những phần khác của quyển nhật ký đó…”

“Nói cách khác…” Triệu Ngọc hỏi: “Liên quan tới nhật ký giết người chỉ có vài trang như vậy thôi à?”

“Tất cả có mười lăm trang” Đội trưởng Mưu nghiêm túc nói: “Trong đó chỉ có năm trang có chữ viết, nhưng mà dòng chữ bị phá hủy nghiêm trọng, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đang cẩn thận sửa chữa lại…”

“Vậy…” Triệu Ngọc nói: “Anh hãy nói một chút về bốn người chết đi! Tôi nghe nói tòa nhà đó không chỉ có một hố rác thải bị phong kín thôi đâu!”

“Đúng vậy” Đội trưởng Mưu nói: “Bởi vì thiết kế ban đầu là cho mục đích giảng dạy, nên có tất cả ba cầu thang, cầu thang chính ở giữa, hai phía Đông Tây đều có một cầu thang phụ trợ”

“Cầu thang chính thì không thiết lập hố rác thải, chỉ có hai phía Đông Tây mới có…”

“Căn cứ vào lời nói vừa người phụ trách trường học, hố rác thải đã được phong kín từ trước năm 95”

“Khi đó, bởi vì tòa nhà được làm thành ký túc xá, rác thải sinh hoạt của sinh viên tương đối nhiều, hố rác thải có vẻ hơi chật hẹp, chỉ qua ba ngày là hai đường đã tắc nghẽn, mùi hôi thối nồng nặc, cho nên trường học cuối cùng quyết định dùng gạch và xi măng phong kín hố rác thải, để sinh viên tự xử lý rác thải mỗi ngày…”

“Thi thể…” Miêu Anh xem tư liệu hỏi: “Được phát hiện ở hố rác thải phía nào?”

“Phía Tây!” Đội trưởng Mưu trả lời: “Bốn thi thể đều được phát hiện trong hố rác thải phía Tây. Vì để đề phòng lỡ như, chúng tôi cũng đã mở hố rác thải phía Đông ra, nhưng không phát hiện thi thể nào ở phía đó!”

“Thú vị thật…” Triệu Ngọc đặt tư liệu của mình lên bàn và nói: “Một sinh viên, trong lúc vận chuyển đồ đạc đã phát hiện ra một trang giấy, sau khi đọc hết, cậu ta liền dùng búa đập hố rác thải vốn đã phủ bụi hơn hai mươi năm, sau đó liền phát hiện ra thi thể…”

“Đây có thật là trùng hợp không?”

“Nhiều sách như vậy mà không đọc, chỉ đọc một tờ giấy?”

“Đúng đấy…” Thôi Lệ Châu nhịn không được mà xen vào một câu: “Vì sao… Sinh viên kia biết điều được viết trên giấy nhất định là sự thật chứ? Còn nữa, rõ ràng có tận hai hố rác thải, vì sao cậu ta có thể trực tiếp chọn trúng hố rác thải có thi thể?”

“Sinh viên này… Các anh đã điều tra chưa?”

“Sinh viên này tên là Hà Ninh Ninh, là sinh viên năm tư Khoa Văn học của trường Đại học Sư phạm Hà Dương” Đội trưởng Mưu trả lời: “Vấn đề mà anh nghi vấn vừa rồi, chúng tôi đã từng hỏi Hà Ninh Ninh, cậu ta nói…”

“Ừm…” Đội trưởng Mưu lộ vẻ do dự, sau đó nói: “Cậu ta nói rằng dường như cậu ta đã cảm nhận được một loại tâm linh tương thông nào đó, sau khi đọc quyển nhật ký, cậu ta theo bản năng biết được hố rác thải mà nhật ký nhắc tới chính là ở tòa nhà này!”

“Đương nhiên, cậu ta cũng giải thích với chúng tôi vì sao cậu ta lại chọn hố rác thải phía Tây, là bởi vì…” Đội trưởng Mưu nói: “Ở phía đông của tòa nhà có một thao trường nhỏ, trên bậc thang có cửa sổ, vô cùng sáng sủa!”

“Mà phía Tây của tòa nhà lại sát với một công trình kiến trúc khác, trong hành lang không có cửa sổ, cho dù là ban ngày thì cũng phải có đèn điện để chiếu sáng… Bởi vì trên nhật ký có viết hung thủ vì không muốn cho người khác chú ý hố rác thải khác thường, cho nên đã phá hỏng bóng đèn từ lâu”

“Cho nên, Hà Ninh Ninh vô cùng xác định thứ được viết trong nhật ký chính là đầu bậc thang phía Tây…”

“Đương nhiên, trong nhật ký, việc miêu tả kỹ càng cách bịt kín hố rác thải khiến cho Hà Ninh Ninh vô cùng ấn tượng, cho nên sinh ra ý muốn đập nó ra!”

“Chậc chậc…” Thôi Lệ Châu chậc lưỡi, nhỏ giọng nói ở sau lưng Triệu Ngọc: “Tôi vẫn cảm thấy sinh viên này hơi có vấn đề, tòa nhà kia đã ở trong trạng thái phong bế từ rất lâu rồi, cậu ta chẳng qua chỉ là đi tới vận chuyển chút đồ đạc thôi mà, tại sao lại có thể hiểu rõ như vậy?”

“Hiện tại đã điều tra được thân phận của bốn người chết chưa?” Triệu Ngọc không để ý tới Thôi Lệ Châu, lại hỏi đội trưởng Mưu.

“Chúng tôi vẫn đang xử lý” Đội trưởng Mưu nói: “Nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đã lấy ADN, trước mắt chỉ biết bốn người bị hại đều là nữ, mà còn là những cô gái trẻ tuổi…”

“Trình độ hoàn chỉnh của thi thể như thế nào?” Trương Bồi Bồi chỉ vào tư liệu báo cáo, nói: “Ở đây không được ghi chú rõ ràng…”

“À, thật ngại quá, tư liệu được viết vội” Đội trưởng Mưu vội vàng nói: “Giống như những gì đã viết trong nhật ký giết người, hung thủ dùng ba tầng túi nilon tiến hành bao bọc thi thể, mà còn bọc thêm nhiều lớp băng dán”

“Có điều, chính bởi vì như vậy mà thi thể được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh, pháp y có thể phân biệt bốn thi thể rõ ràng…”

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc đã phát hiện ra vấn đề rất nhanh: “Trong nhật ký giết người chỉ miêu tả một vụ án, thế nhưng trong hố rác thải lại xuất hiện tận bốn thi thể? Đây có phải là nói rõ…”

“Đúng vậy…” Đội trưởng Mưu gật đầu nói: “Trong phần còn thiếu của nhật ký, có lẽ hung thủ còn ghi chép ba vụ án khác nữa, chúng tôi đang tra tìm…”

“Vậy thì…” Miêu Anh hỏi: “Nguyên nhân cái chết thì sao? Còn có thể điều tra được không?”

“Không có tổn thương bên ngoài rõ ràng” Đội trưởng Mưu nói: “Trước mắt, pháp y nghi ngờ người chết đều do ngạt thở mà chết, có thể là bị hung thủ siết chết hoặc là bóp chết!”

“Trong nhật ký không miêu tả phương thức tử vong à?” Miêu Anh lại hỏi.

“Trùng hợp là đoạn cuối cùng đã bị hư hại” Đội trưởng Mưu tiếc nuối nói: “Nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đang cố gắng hết sức để khôi phục…”

“Các anh đã điều tra trường học chưa?” Triệu Ngọc hỏi tiếp: “Bên phía trường học có xảy ra vụ án mất tích nào tương tự không? Ở trong giai đoạn đó đã từng có nữ sinh viên nào mất tích không?”

“Đúng vậy…” Thôi Lệ Châu phụ họa: “Thi cốt đều là các cô gái trẻ tuổi, nói không chừng lại chính là nữ sinh viên của trường thì sao?”

“Nói như vậy…” Tăng Khả nói: “Đây là tin tức lớn đó, không quá khó tra chứ?”

Nói đến đây, cả đoàn người đều nhìn về phía đội trưởng Mưu. Chỉ thấy đội trưởng Mưu nhíu chặt lông mày, nói với đoàn người: “Trước mắt, bên phía nhà trường vẫn đang tích cực tra tìm!”

“Nhưng mà căn cứ vào một nhóm thầy giáo của nhà trường thì từ sau khi kiến quốc, dường như Đại học Sư phạm Hà Dương chưa từng xảy ra vụ án mất tích ở trong trường học nào!”

“Nói cái gì mà sau kiến quốc chứ!” Thôi Lệ Châu quyệt miệng: “Chỉ nói thập niên 90 là được rồi! Vậy bốn nữ sinh viên bị hại kia, chắc chắn là chết sau khi hố rác thải bị phong kín!”

“Chuyện này cũng chưa được làm rõ, chúng tôi vẫn còn đang xác nhận” Đội trưởng Mưu giải thích: “Dù sao, niên đại cũng quá xa rồi!”

“Còn có một việc, tôi không hiểu rõ…” Miêu Anh còn nói: “Căn cứ vào nhật ký giết người, cho thấy thời gian hung thủ gây án là trong kỳ nghỉ hè, mà ở ký túc xá chỉ có một mình hắn ta, cho nên hắn ta mới có cơ hội bắt cóc nữ sinh, đồng thời giết người vứt xác!”

“Về chuyện này, nhân viên nhà trường không có ý kiến gì sao?” Miêu Anh hỏi: “Đã từng có sinh viên nào ở trong tòa nhà đó? Bọn họ hẳn sẽ có ghi chép rõ ràng chứ?”

“Còn nữa, trong ký túc xá có sinh viên không về nhà vào ngày nghỉ, phía quản lý trường học chẳng lẽ lại không có ấn tượng?”

“Điều tra thêm ghi chép thì có phải là… Có thể tìm ra người đó rất dễ dàng không?”

“Đúng vậy…” Thôi Lệ Châu phụ họa: “Trong nhật ký nhắc tới đại hội thể dục thể thao của sinh viên, có phải có thể phán định là năm nào không?”

“Còn nữa, nếu như hắn ta sợ sinh viên Khoa Thể dục trở lại trường sớm, vậy thì chắc chắn bản thân hắn ta không phải là sinh viên Khoa Thể dục đúng không?”