← Quay lại trang sách

Chương 2117 Phần nhật ký còn lại

Sáu giờ chiều, trường Đại học Sư phạm Hà Dương, tại tòa nhà Chí Trăn“Thật là” Thôi Lệ Châu cầm đèn pin, nhìn thoáng qua bên trong hố rác thải, nói: “Hố rác thải này đúng là hẹp!”

“Nơi này là tầng hai, nếu như bốn thi thể đều được bỏ vào cùng một thời kỳ thì chưa chắc đã có thể thả xuống được đâu!”

“Đúng vậy” Đội trưởng Mưu vội vàng nói: “Pháp y đã khám nghiệm ra thời gian tử vong của bốn người bị hại không ở trong cùng một thời gian, chắc hung thủ lần lượt sát hại họ!”

“Oa” Thôi Lệ Châu nhìn đội trưởng Mưu, nói: “Bốn năm đại học, mỗi năm giết một người sao?”

“Sai rồi” Nhiễm Đào nhanh chóng sửa sai cho Thôi Lệ Châu: “Năm cuối cùng đến tháng sáu đã tốt nghiệp rồi, nếu như hung thủ là sinh viên, vậy thì chỉ có ba kỳ nghỉ hè!”

“Ồ…” Thôi Lệ Châu gật đầu.

“Cũng chưa chắc” Đội trưởng Mưu nói: “Vào thập kỷ 90, trường Đại học Sư phạm đến tháng tư đã sắp xếp thực tập, thời điểm đó, ký túc xá cũng không có ai, nếu hung thủ vẫn còn ở trong ký túc xác, vậy thì vẫn có khả năng giết người!”

“Nhưng mà những người khác đều đi thực tập” Miêu Anh hỏi: “Vì sao hung thủ không đi chứ?”

“Nếu chúng ta đoán không sai” Thôi Lệ Châu nói: “Hung thủ không có nhà để về nhỉ? Ba kỳ nghỉ hè đều ở trong ký túc xá, hỏi người từng ở trường học lâu năm thì chẳng phải sẽ điều tra ra được à?”

“Hả?” Nhiễm Đào chợt nhớ tới điều gì đó, vội vàng nói: “Mọi người nói xem, liệu có khả năng… hung thủ căn bản… căn bản chính là người quản lý ký túc xá? Hoặc là… Bảo vệ trông cửa hay không?”

“Anh Đào, anh thật biết tưởng tượng…” Thôi Lệ Châu che mặt: “Anh quên nhật ký giết người từ đâu tới à? Anh cảm thấy nhật ký sẽ do bảo vệ trông cửa viết à?”

“Cái này cũng chưa chắc” Nhiễm Đào chỉ vào tầng dưới nói: “Không phải vài trang nhật ký kia được phát hiện ở tầng một à?”

“Có thể nào chính là phòng bảo vệ không?”

“Các sếp” Đội trưởng Mưu áy náy nói: “Bởi vì niên đại xa xưa nên chúng tôi vẫn đang cố gắng tìm kiếm những tư liệu có liên quan tới tòa nhà”

“Bên phía trường học cũng đang triệu tập các giáo sư cũ từng giảng dạy để tiến hành hỏi thăm kỹ càng…”

“Xin yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng làm tốt chuyện này!”

“Vậy…” Nhiễm Đào vẫn còn tiếp tục thắc mắc: “Rốt cuộc là nhật ký được phát hiện từ căn phòng nào vậy?”

“Cái này à…” Đội trưởng Mưu dẫn đoàn người về hành lang tầng một, sau đó chỉ vào căn phòng ở hai bên hành lang, giới thiệu: “Bởi vì trường Đại học Sư phạm sắp kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, cho nên quyết định cải tạo tòa nhà Chí Trăn có lịch sử lâu đời này thành bảo tàng của trường học, cho nên gần đây đã phái sinh viên tới hỗ trợ thanh lý đồ vật trong tòa nhà…”

“Tìm sinh viên?” Thôi Lệ Châu nhổ nước bọt: “Là để tiết kiệm tiền à?”

“Nhân viên nhà trường nói không phải” Đội trưởng Mưu giải thích: “Trong tòa nhà có rất nhiều đồ vật kỷ niệm đáng giá, nếu như tìm công nhân thì sợ sẽ làm hỏng vài thứ…”

“Để sinh viên hỗ trợ thì sẽ không hỏng à?” Thôi Lệ Châu khoanh tay lại, lại bị Triệu Ngọc kéo sang một bên.

“Nói đến chuyện này cũng thật trùng hợp” Đội trưởng Mưu lại nói: “Trong kế hoạch cải tạo của nhà trường vốn không liên quan tới hố rác thải, nếu cải tạo hoàn tất, chỉ sợ là bốn thi thể sẽ vĩnh viễn không được phát hiện!”

“Đúng là trùng hợp” Triệu Ngọc nói: “Nếu không có vài trang nhật ký giết người kia, hơn nữa còn bị sinh viên nhìn thấy thì tương đương với việc không bị phơi trần cho thiên hạ!”

“Đội trưởng Mưu” Triệu Ngọc nói: “Tôi nghe nói, chuyện phát hiện được thi thể trong tòa nhà Chí Trăn đã bị bên ngoài biết rồi à?”

“Phải!” Đội trưởng Mưu nói thẳng: “Các sinh viên đều có điện thoại, không gạt được cánh truyền thông đâu! Cho nên, ngay từ đầu chúng tôi đã thông qua con đường chính thức để đăng tải tin tức! Đề phòng truyền thông tùy ý bịa đặt…”

“Hiểu rồi” Triệu Ngọc nói: “Thảo nào, Tổng cục Hình sự lại coi trọng vụ án này đến vậy!”

“Thật là ngại quá, tôi muốn hỏi một chút…” Nhiễm Đào lại chen vào nói một lần nữa, định hỏi lại căn phòng chứa nhật ký giết người kia.

Nhưng Triệu Ngọc lại chặn trước anh ta, nói một câu với đội trưởng Mưu: “Đội trưởng Mưu, tôi muốn anh phái cảnh sát thường phục nằm vùng ở trường học, quan sát những kẻ khả nghi” Triệu Ngọc dùng giọng điệu cầu khiến nói: “Nếu tin tức đã bị truyền ra ngoài, vậy thì chúng ta nhất định phải đề phòng, hung thủ có khả năng sẽ lựa chọn trở lại chốn cũ…”

“Không thể nào?” Thôi Lệ Châu sợ hãi, thán phục nói: “Ý anh là hung thủ sẽ trở lại trường học sau khi xem tin tức thi thể bị phát hiện sao?”

“Tỉ lệ không lớn, nhưng đề phòng lỡ như” Triệu Ngọc căn dặn đội trưởng Mưu: “Nếu quả thật phát hiện ai khả nghi thì tuyệt đối không nên đặt câu hỏi ngay, đầu tiên cứ tiến hành theo dõi, thăm dò tình hình rõ ràng rồi tính sau…”

“Được rồi!” Đội trưởng Mưu ra hiệu với một cảnh sát, người đó lập tức bắt đầu đi sắp xếp.

“Tăng Khả” Lúc này, Thôi Lệ Châu nói với Tăng Khả: “Anh đã từng học đại học, anh tính thử xem, nếu lúc ấy là sinh viên thì năm nay tầm bao nhiêu tuổi?”

“Tầm khoảng 43-47 tuổi!” Tăng Khả trả lời.

“Trong nhật ký có ghi kiểu chữ phạm, cho nên…” Thôi Lệ Châu trừng to mắt: “Hung thủ chắc là một người đàn ông hơn 40 tuổi nhỉ?”

Đối với phỏng đoán của Thôi Lệ Châu, đoàn người không có ý kiến gì khác.

“Ầy…” Lúc này, đội trưởng Mưu chỉ vào hai bên căn phòng ở hành lang, cuối cùng cũng trả lời câu hỏi mà Nhiễm Đào vẫn muốn biết: “Căn cứ vào lời sinh viên nói thì lúc ấy bọn họ dọn đồ vật trong những căn phòng ở tầng một này, số sách vở kia đều được lấy từ trong ký túc xá, nhưng cụ thể là căn phòng nào thì không dễ phán đoán!”

Theo lời giới thiệu của đội trưởng Mưu, đoàn người lại nhìn về phía ký túc xá, thấy ký túc xá bốc lên mùi nấm mốc gay mũi, âm u ẩm ướt, khiến cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.

Nhất là khu ký túc xá phía Nam, bởi vì bên ngoài có một bức tường cao che chắn nên ánh nắng không chiếu vào được, lộ ra vẻ hắc ám vô cùng.

“Nói như vậy…” Nhiễm Đào vò đầu theo thói quen: “Thì không liên quan tới quản lý ký túc xá nhỉ?”

“Trước đó chúng tôi cũng từng hỏi vấn đề này” Đội trưởng Mưu nói: “Vào thập kỷ 90, việc quản lý không nghiêm ngặt giống như thời nay, trong ký túc xá chỉ có gác cổng, không có quản lý ký túc xá đúng nghĩa, chỉ có các thầy giáo hay đi kiểm tra định kỳ, hoặc là sinh viên cấp cao phụ trách…”

“Gác cổng?” Nhiễm Đào lại hỏi: “Vào thời điểm hung thủ gây án, gác cổng vẫn còn làm việc chứ? Chẳng lẽ gác cổng cũng nghỉ hè sao?”

“Việc này à…” Đội trưởng Mưu lắc đầu: “Chúng tôi còn đang hỏi thăm, tôi sẽ mau chóng báo cáo với anh!”

Lúc này, Triệu Ngọc đã đi vào trong một phòng ký túc xá tối tăm, xem xét đồ vật bên trong.

Giờ phút này, ngoại trừ mấy người bọn họ ra, nhân viên kỹ thuật đội giám chứng cũng đang ở trong khu ký túc xá làm công việc tìm kiếm và thu thập.

Rất nhiều nơi được đánh dấu, trong phòng cũng có thiết bị chiếu sáng.

Triệu Ngọc tiện tay xem một lượt, phát hiện đồ vật bên trong lộn xộn, bị tổn hại nghiêm trọng, rất nhiều thứ đã biến thành rác.

“Nhân viên nhà trường nói, chuyện thanh lý ở tòa nhà Chí Trăn đã được thực hiện liên tục rất nhiều ngày rồi” Đội trưởng Mưu lại giới thiệu với Triệu Ngọc: “Đại bộ phận các căn phòng ở tầng một đã được thanh lý xong xuôi…”

“Vậy thì hỏng rồi” Thôi Lệ Châu xoa tay: “Chúng ta đến tìm phần nhật ký còn lại mà! Đó chỉ là vài trang giấy, nếu bị các sinh viên tiện tay vứt đi, vậy thì hỏng chuyện rồi!”

“Không đâu…” Đội trưởng Mưu chỉ ra bên ngoài: “Nhân viên nhà trường nói, tất cả đồ vật được thanh lý đều bày ở trong quảng trường nhỏ phía ngoài, trước mắt vẫn chưa tùy ý bỏ đi bất cứ thứ gì”

“Chúng tôi cũng đã phái nhân viên tìm kiếm chuyên nghiệp nhất để tiến hành tìm tòi tỉ mỉ trong đống đồ vật đã thanh lý, chỉ cần phần nhật ký khác vẫn còn thì nhất định có thể tìm ra được!!!”