← Quay lại trang sách

Chương 2118 Gián điệp

Tám giờ rưỡi tối, trong quán nào đó của thành phố Thừa Châu, tỉnh Hà Dương“Sếp à, cái này có vẻ đâu phải thói quen của anh?” Thôi Lệ Châu bưng một bát mì thịt dê kho nóng hôi hổi, nói với Triệu Ngọc còn đang nghiêm túc suy tư: “Dựa theo thói quen thường ngày, bây giờ anh phải đang ở trong văn phòng của Cục Cảnh sát để viết bảng trắng của anh rồi! Tại sao đột nhiên lại có tâm tư mời tôi ăn mì chứ?”

Giờ phút này, ở trong quán mì, chỉ có hai người Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu, Miêu Anh cùng tất cả các thành viên trong khác tổ đều đi xử lý nhiệm vụ của mình, về Cục Cảnh sát Hà Dương triển khai điều tra vụ án nhật ký giết người.

“Không có gì” Triệu Ngọc nói: “Đã lâu không gặp cô rồi, tôi chỉ muốn thân thiết với cô một chút thôi mà…”

“Hừ…” Thôi Lệ Châu chỉ vào cánh tay trắng ngần của mình, nói: “Nhìn này, da gà nổi lên đến mức có thể dùng thước đo được rồi! Sếp à, anh tuyệt đối đừng nói mấy lời như thế, vừa nghe anh nói chuyện kiểu này là tôi cảm thấy mục đích của anh không chính đáng chút nào!”

“Cô tới địa ngục đi!” Triệu Ngọc ăn một miếng thịt dê, nói: “Vừa rồi, bệnh ù tai của tôi lại tái phát, chị Miêu của cô thấy tôi cực khổ quá, cho nên bảo tôi giao vụ án này cho cô ấy chủ trì, để tôi nghỉ ngơi thật tốt, không cho tôi tham dự vào…”

“Wow” Thôi Lệ Châu ồn ào: “Sếp thế mà bị vạch tội! Thật là thú vị!”

“Có điều, anh nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi đi” Thôi Lệ Châu thè lưỡi: “Tại sao nhất định phải kéo theo tôi chứ? Chẳng lẽ, anh không muốn để tôi làm việc sao?”

“Anh có biết không, trong vụ án nhật ký giết người lần trước, tôi đã lập công lớn đó!”

“Được rồi” Triệu Ngọc lườm cô ta một cái: “Một người thì cô đơn quá, để cô theo tôi ăn một tô mì là rất quá đáng sao?”

“Được, đương nhiên là được rồi! Nhưng mà…” Thôi Lệ Châu nháy đôi mắt to: “Anh phải kể cho tôi biết biểu hiện vô cùng dũng mãnh của anh ở Hàn Quốc mới được, như vậy cũng không tính là quá đáng chứ?”

“Thế nào, anh ở bên đó, khẳng định là khiến không ít người oán hận nhỉ?”

“Đại thần cuồng thám vô cùng dũng mãnh Triệu Ngọc, đại chiến…”

“Này này này, đừng nói lung tung, kể cho cô cái gì chứ?” Triệu Ngọc chỉ vào điện thoại của Thôi Lệ Châu, nói: “Mau nghiêm túc đi, vừa rồi cô xem cái gì vậy? Có phải là vụ án đã có tin tức mới không?”

“Ồ…” Thôi Lệ Châu há to miệng: “Tôi hiểu rồi, anh muốn tôi làm gián điệp cho anh đây mà! Khụ! Sao không nói sớm? Quan hệ hai anh em ta như vậy, chẳng phải chỉ cần nói một câu là được sao?”

“Được rồi” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Nhanh chóng nói cho tôi biết đi!”

“Ha ha, biết ngay là anh không bỏ được vụ án mà” Thôi Lệ Châu mở điện thoại ra, nói: “Vừa rồi tôi chỉ điều tra được đại hội thể dục thể thao sinh viên được tổ chức vào tháng 11 năm 97!”

“Đại hội thể dục thể thao bốn năm một lần, cho nên cũng từng tổ chức vào năm 2001, nhưng tôi cảm thấy vụ án giết người hẳn là xảy ra vào năm 97 nhỉ?”

“Ừ…” Triệu Ngọc gật đầu: “Hung thủ nói nhóm sinh viên thể dục sẽ trở lại trường sớm để tập huấn, sẽ khiến hắn ta bị bại lộ, vậy thì có phải là tòa Chí Trăn năm đó cũng có sinh viên thể dục không?”

“Cái này thì vẫn chưa biết được!” Thôi Lệ Châu uống một hớp canh, nói: “Từ khi tôi bị anh kéo vào tổ điều tra đặc biệt, đã có không ít vụ án kỳ quái xảy ra”

“Phía trước vừa phá một vụ án nhật ký giết người, hiện tại lại xảy ra một vụ án nhật ký giết người nữa! Nhìn đi, kẻ viết nhật ký giết người chắc chắn cũng quái thai giống như Đồ Cường thôi!”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Có phải Cục Cảnh sát Hà Dương hơi chậm chạp không? Đến giờ mà vẫn chưa điều tra được thân phận của người chết sao?”

“Ừm…” Nghe thấy câu này, Thôi Lệ Châu cuối cùng cũng khôi phục dáng vẻ nghiêm túc: “Vừa rồi tôi đã hỏi rồi, Khoa Giám chứng đã lấy được ADN của người chết, đồng thời cũng đã so sánh với kho số liệu, nhưng mà… Nhưng mà…”

“Không thể nào?” Triệu Ngọc kinh ngạc: “So sánh không thành công sao? Tại sao… Tại sao lại có thể như vậy chứ?”

“Là vậy đó!” Thôi Lệ Châu phụ họa nói: “Tôi cũng rất buồn bực, mặc dù kho số liệu lúc ấy còn chưa thành lập, nhưng mà sau đó đã thành lập kho số liệu người mất tích rồi, chẳng lẽ người nhà của những cô gái bị mất tích không biết đi làm thông tin sao?”

“Không đúng!” Triệu Ngọc nuốt ngụm nước bọt, cảm giác khá bất thường: “Nếu như người chết là sinh viên, vậy thì người nhà của những cô gái ấy phải nhập thông tin ADN chứ?”

“Còn nữa, cứ cho là một người không ghi lại, hai người không ghi lại, nhưng bốn người… Tất cả đều không được ghi lại sao?”

“Xem ra” Thôi Lệ Châu nói: “Chỉ có thể làm so sánh với những vụ án được báo mất tích năm đó! Nhưng mà vị đội trưởng Mưu kia nói rằng năm đó có rất nhiều vụ án nữ sinh mất tích tương tự, nếu muốn so sánh thì cần có thời gian nhất định!”

“Đúng rồi, bên phía trường học đã xác nhận rồi” Thôi Lệ Châu lại nói: “Bọn họ nói rằng từ thập niên 90 của thế kỷ trước đến nay, trường học chưa từng xảy ra vụ án sinh viên đang học bị mất tích!”

“Cho nên, người chết chí ít không phải là sinh viên của trường Đại học Sư phạm Hà Dương…”

“Ừm…” Triệu Ngọc nói: “Nếu là sinh viên của trường, vậy thì trường học đã sớm lật trời lên tìm, nói không chừng sẽ mở cả hố rác thải ra xem xét rồi!”

“Cho nên…” Thôi Lệ Châu trừng to mắt, nói: “Hung thủ đã sớm chuẩn bị, đã có mưu đồ từ trước, chắc chắn hắn ta biết rằng tuyệt đối không thể ra tay với sinh viên của chính trường này!”

“Vậy thì… Những cô gái bị hại kia sẽ là ai chứ? Có thể nào là sinh viên của trường đại học khác không? Họ đã bị tác giả của nhật ký giết người dẫn dụ tới ký túc xá, sau đó tiến hành xâm phạm và sát hại?”

“Cũng có khả năng…” Triệu Ngọc nói: “Không phải là sinh viên! Dù sao thì vụ án cũng xảy ra vào thời gian nghỉ hè, có khả năng là cô gái khác…”

“Ý anh đang nói…” Thôi Lệ Châu hiểu rõ ý của Triệu Ngọc, hỏi: “Là những cô gái có nghề nghiệp đặc biệt kia sao?”

“Trước đây tôi đã từng tiếp xúc với vụ án tương tự, không so sánh được với kho số liệu ADN của những cô gái mất tích thì hầu như đều là cô gái nghề này!” Triệu Ngọc nói: “Còn nữa, những cô gái này sẽ càng dễ đi theo hung thủ tới ký túc xá của trường đại học…”

“Cũng đúng…” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Ai có thể nghĩ tới trong ký túc xá trường đại học còn cất giấu ác ma giết người, sẽ xảy ra nguy hiểm chứ?”

“Nhưng mà…” Thôi Lệ Châu lại đoán: “Trong nhật ký có nhắc tới một cái tên là Tiểu Linh, tôi đang nghĩ nếu người chết thật sự làm loại nghề nghiệp đặc biệt kia thì hung thủ cần gì phải giết người chứ?”

“Chỉ là giao dịch tiền tài và thân thể thôi, đâu đáng để giết người?”

“Cho nên, hoặc là chúng ta đoán sai, việc số liệu của các cô gái không có trong kho số liệu cũng chỉ là một sự trùng hợp, hoặc là…” Triệu Ngọc ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Hung thủ có vấn đề tâm lý nghiêm trọng, hắn ta chỉ vì muốn giết người nên mới dụ dỗ các cô gái tới ký túc xá trường đại học!”

“Anh nói đúng, trong đầu của tôi còn chút ấn tượng” Thôi Lệ Châu nói: “Đại học năm đó, biện pháp gác cổng và bảo vệ vốn không nghiêm ngặt, camera giám sát thì càng không có, nếu trong kỳ nghỉ hè, hung thủ muốn dẫn nữ sinh về ký túc xá hẳn không phải điều gì khó đâu nhỉ?”

“Người này rốt cuộc là ai vậy?”

“Bên phía Trương Bồi Bồi có tiến triển gì không?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Hung thủ dùng một lượng lớn băng dán để bọc thi thể, bên trên băng dán không phát hiện dấu vân tay, hoặc là tế bào da nào có thể xét nghiệm sao?”

“Pháp y Trương vẫn đang xét nghiệm, tế bào da thì tôi không biết, nhưng mà…” Thôi Lệ Châu trả lời: “Chắc không lưu lại vân tay chứ? Nếu không, chúng ta đã biết từ lâu rồi!”

“Sếp à, tôi nói một câu công bằng nhé, anh tuyệt đối đừng thể hiện với chị Miêu làm gì!” Thôi Lệ Châu quan tâm nhìn Triệu Ngọc, nói: “Sắc mặt của anh thật sự rất kém đấy!”

“Như vậy có được không, tôi đồng ý làm gián điệp cho anh, cung cấp tin tức cho anh một cách kịp thời, nhưng mà anh nhất định phải giữ gìn thi thể của anh đấy, ấy ấy ấy, phải bảo vệ sức khỏe của anh chứ, hãy nghỉ ngơi thật tốt, có được hay không!?”

“Anh yên tâm, vụ án này có chị Miêu và chúng tôi rồi, nhất định có thể hoàn thành mỹ mãn! Anh cứ chờ xem!”