Chương 2119 Đây chính là vận mệnh!
Tảng sáng ngày hôm sau, trong chợ đồ cổ ở con phố phía Nam thành phố Thừa ChâuDo nơi này cách khách sạn của Triệu Ngọc khá gần, nên Triệu Ngọc đang ở đây tản bộ.
Hết cách, tối hôm trước, khi bệnh cũ ù tai của Triệu Ngọc lại tái phái, tiểu thư Miêu thật sự là lo sốt vó, lập tức ép Triệu Ngọc quay về quê nhà ở Tần Sơn nghỉ ngơi, không cho hắn tiếp tục tra án nữa.
Cuối cùng khuyên can đủ đường, Miêu Anh mới đồng ý cho Triệu Ngọc ở lại, nhưng không cho hắn vào Cục Cảnh sát Hà Dương nửa bước, phải đợi đến khi hắn nghỉ ngơi đủ mới được.
Theo lý mà nói, Triệu Ngọc vẫn là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, bị Miêu Anh “luận tội” như vậy thật sự có hơi mất mặt.
Nhưng mà Triệu Ngọc hiểu rõ trong lòng, tiểu thư Miêu thật sự chỉ vì lo lắng cho sức khỏe của mình, hoàn toàn là vì tốt cho mình, cho nên cuối cùng không dám phản kháng.
Do đó, hắn mới tìm tới Thôi Lệ Châu, để Thôi Lệ Châu làm người liên lạc của mình.
Bây giờ đã là ngày thứ hai tới Hà Dương, sáng sớm, Triệu Ngọc ăn một tô món xào tứ vị ở một quán ăn vặt, sau đó tản bộ tới con phố đồ cổ ở gần nhà hàng.
Nhưng mà người đang đi dạo nhưng lòng lại khó mà yên. Là một cảnh sát lâu năm, điều nhung nhớ nhất trong lòng hắn bây giờ đương nhiên vẫn là vụ án.
Mặc dù vụ án này bề ngoài trông cũng không quá phức tạp, nhưng Triệu Ngọc đã quen với việc đứng ở tiền tuyến, quen đối mặt với bảng trắng để suy nghĩ vụ án rồi, bây giờ lại không được làm gì cả, thật sự khó chịu.
Hắn sờ sờ tai, không ngừng oán trách, vì sao bây giờ chẳng hề gì vậy? Tối hôm qua cũng vậy, ù tai thì ù tai đi, không để cho Miêu Anh phát hiện thì chẳng có việc gì rồi, không phải sao?
Thôi Lệ Châu này cũng thật là, Triệu Ngọc nhìn điện thoại, cho tới bây giờ mà hắn vẫn chưa nhận được tin tức mới nhất mà Thôi Lệ Châu gửi tới, cũng không biết vụ án rốt cuộc điều tra tới đâu rồi.
Thế nhưng dù hắn cầm điện thoại cũng không dám gửi tin nhắn riêng cho Thôi Lệ Châu, sợ Thôi Lệ Châu bị Miêu Anh phát hiện.
Haiz!
Triệu Ngọc than khổ trong lòng, mình đường đường là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, danh tiếng vang khắp thế giới lay động càn khôn, tiếng tăm lừng lẫy – thần thám Triệu Ngọc, vậy mà lại sa sút tới mức này, vậy mà lại chơi trò vô gian đạo với các tổ viên, thật là…
Được rồi…
Nhìn thấy đoàn người rộn ràng ở phố đồ cổ, hắn thầm nghĩ trong lòng, nhàn rỗi vẫn là nhàn rồi, thả lỏng chút cũng được, nói không chừng, đợi lát nữa hắn lại nhận được cuộc gọi của Miêu Anh, báo vụ án nhật ký giết người đã được phá rồi!
Phố đồ cổ được xây men theo sông Bạch Dương, một bên bờ sông có rất nhiều tiểu thương buôn bán đồ cổ bày ra các hàng vỉa hè, bên còn lại là những cửa hàng bán lẻ dọc con phố mang màu sắc cổ xưa, đồ vật bày bán trong cửa hàng bán lẻ cũng tương đối cao cấp.
Đường đi chật hẹp, dòng người đông đúc, Triệu Ngọc khi thì dạo bên này, khi thì xem bên kia, cảm thấy không thú vị cho lắm.
Hắn chẳng biết gì về đồ cổ, cũng không cảm thấy hứng thú.
Mặc dù hắn có thể dựa vào máy giám định tàng hình để giám định bảo vật, thu mua một số bảo bối có giá trị, nhưng bây giờ hắn không thiếu tiền, lười giở những mánh khóe này.
Chậc chậc…
Hắn vừa đi vừa nghĩ, cho tới hôm nay, dường như việc phá án và hoàn thành nhiệm vụ đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn, ngược lại không còn hợp với cuộc sống an nhàn.
Theo lý mà nói, có Miêu Anh dẫn dắt tổ điều tra đặc biệt, hắn hoàn toàn có thể yên lòng thảnh thơi một chút, hưởng thụ cuộc sống an nhàn.
Nhưng mà giống như cai thuốc vậy, hắn đi trên phố nhưng trong lòng cứ nghĩ đến vụ án, cho dù không có vụ án thì cũng suy nghĩ xem sau này nên bắt đầu tìm kiếm kho báu Tịch Vĩ như thế nào?
Chẳng lẽ… đây chính là vận mệnh ư?
Triệu Ngọc đi giữa dòng người tấp nập, nhìn người khác lựa chọn món đồ cổ hợp ý, nhưng lại chẳng có tâm trạng mà xem.
Có điều, khi đi đến trước cửa hàng thú cưng thì hắn dừng bước, trong cửa hàng có trưng rất nhiều lồng, bên trong lồng là đủ loại chó mèo.
Nhìn thấy những chú chó chú mèo khá là dễ thương, lúc này Triệu Ngọc mới ngừng bước, tùy ý nhìn vài cái.
Không ngờ, khi hắn đang trêu ghẹo một chú mèo trắng thì người bên cạnh lại đột nhiên thét lên.
“Ủa? Mau nhìn kìa…”
Triệu Ngọc quay đầu, nhìn thấy đằng sau có người đang chỉ về phía trên tầng mà kêu lên, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn, thấy trên tòa nhà cao tầng đúng là có một vật thể màu trắng chợt rơi xuống!
Không phải chứ!
Triệu Ngọc cả kinh, thứ hắn nhìn thấy không phải là đồ vật gì mà là một người mặc một bộ đồ ngủ màu trắng!!!
A?
Đây là… nhảy lầu…
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, khi Triệu Ngọc ngẩng đầu, người đó đã từ trên cao rơi xuống, tốc độ cực kỳ nhanh, nháy mắt đã sắp rơi xuống đất.
Triệu Ngọc gần như lấy dù tàng hình ra theo bản năng cho người đó dùng.
Nhưng tốc độ rơi của người đó quá nhanh, khi dù được sử dụng thì người đó đã rơi xuống đất!
Rào rào rào…
Người đó rơi xuống kệ hàng ở trước cửa hàng, lập tức đập vỡ kệ hàng, khiến nó đổ ngổn ngang xuống đất, hồ lô, hạt đào đang bày phía trên rơi tán loạn khắp nơi…
Càng trùng hợp hơn nữa chính là kệ hàng lại đổ ngay con đường của phố đồ cổ, đúng lúc này có một chiếc xe điện ba bánh từ xa chạy tới!
Người điểu khiển xe ba bánh là một ông cụ, mắt thấy kệ hàng sắp đập lên đầu mình, xe nghiêng sang một bên, lao thẳng về phía sông!
Nhưng mà sau khi bị dọa, ông lão ra sức vặn công tắc điện, nhưng lại khiến cho xe chạy nhanh hơn!
Bên phía ven sông bày đầy hàng quán, chiếc xe ba bánh lại đột ngột lao tới, nháy mắt nghiền nát các món đồ cổ, dọa cho các tiểu thương cũng vội vàng né ra.
Điều không thể tưởng tượng được nữa chính là bên ven sông có lan can được làm từ xi măng, xe ba bánh đâm vào hiển nhiên sẽ ngừng lại, nhưng điều trùng hợp là trên đoạn lan can đó có một cánh cửa nhỏ, chiếc xe bánh lại tông ngay vào cánh cửa đó!
Kết quả, do lực tông mạnh, cánh cửa nháy mắt vỡ vụn, xe ba bánh lập tức tông thẳng ra ngoài, trực tiếp lao xuống sông…
Sông Bạch Dương là dòng sông lớn nhất tỉnh Hà Dương, nước sông chảy xiết lại đục ngầu, người già cùng với chiếc xe ba bánh rơi xuống sông, chắc chắn không thể sống sót…
Haizzz!
Triệu Ngọc trước thì thấy người nhảy lầu, sau lại thấy ông lão rơi xuống sông, vừa cởi quần áo vừa cảm thán trong lòng, đây chính là số mệnh!
Cảm thán xong, hắn đã cởi áo, vứt điện thoại và những đồ vật điện tử trên người ra, sau đó vọt tới, nhảy thẳng xuống dòng nước lạnh băng của sông Bạch Dương…
⚝ ✽ ⚝
Tám giờ rưỡi sáng, tại bệnh viện trung tâm thành phố Thừa Châu.
Triệu Ngọc đang sấy khô tóc, nhưng trên người vẫn ướt sũng.
“Xin, xin lỗi…” Lúc này, một vị cảnh sát nhân dân phụ trách vụ việc này nói với Triệu Ngọc: “Anh hãy đợi một chút, tôi ra ngoài lấy khăn cho anh!”
“Không cần, không cần đâu…” Triệu Ngọc khoát tay: “Người bị nạn sao rồi?”
“Ông ấy đã thoát khỏi cơn nguy kịch” Vị cảnh sát nhân dân đó nhanh chóng trả lời: “Ông cụ cũng không có gì trở ngại, có điều tuổi đã cao, gặp phải chút kinh sợ, trạng thái tinh thần không được tốt lắm!”
“Vậy còn vụ nhảy lầu thì sao?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Đó là một cô gái phải không?”
“Đúng vậy, là một cô gái!” Cảnh sát nhân dân đáp: “Cô ấy bị ngã gãy vài cái xương sườn, thêm một số vết trầy trước, trước mắt cũng không có nguy hiểm đến tính mạng…”
“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Cô ấy sao lại nhảy lầu? Tôi thấy cô ấy mặc đồ ngủ, có phải bị người khác ép hay không?”
“Không…” Cảnh sát nhân dân đáp lại: “Cô gái đó vốn muốn nhảy lầu tự tử, vừa nãy chúng tôi có hỏi, cô ấy nói là nhất thời không nghĩ thoáng được nên đã kéo cửa sổ nhảy xuống!”
“Nếu là như vậy…” Triệu Ngọc nhíu mày: “Cô gái này cũng quá tàn nhẫn nhỉ?”
“Hở? Tổ trưởng Triệu… sao anh lại ở đây?” Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa dứt lời thì lại chợt nhìn thấy người quen, chính là vị đội trưởng Mưu Vĩnh Ân kia.