← Quay lại trang sách

Chương 2120 Huấn luyện

Đội trưởng Mưu vừa vặn đi qua đại sảnh tầng một, trùng hợp nhìn thấy Triệu Ngọc, tự nhiên cảm thấy vô cùng bất ngờ“Đội trưởng Triệu, anh ở đây làm gì vậy?” Đội trưởng Mưu tới gần xem xét, càng hiếu kỳ hỏi: “Tại sao… Tại sao cả người anh đều ướt thế?”

“Đại… Đại đội trưởng!” Nhân viên cảnh sát nhìn thấy đội trưởng Mưu, nhanh chóng cúi chào, anh ta không thể ngờ Triệu Ngọc lại quen biết đại đội trưởng.

“Khụ!” Triệu Ngọc khoát tay: “Một lời khó nói hết!”

“Sáng nay họp không nhìn thấy anh, vì sao anh… lại chạy đến bệnh viện thế?” Đội trưởng Mưu nhìn nhân viên cảnh sát một chút: “Chẳng lẽ… Anh có đầu mối mới ở đây à?”

“Không phải, không phải…” Triệu Ngọc nhanh chóng khoát tay, sau đó mới nói những chuyện mà mình vừa trải qua sáng nay với đội trưởng Mưu.

“Hóa ra là như vậy! Ôi trời, anh đúng là đại anh hùng quên mình cứu người…” Đội trưởng Mưu nghĩ mà sợ: “Nước sông Bạch Dương chảy xiết vô cùng, không thể dễ dàng bơi được đâu…”

“Anh… Anh không sao chứ?” Đội trưởng Mưu nhanh chóng hỏi nhân viên cảnh sát: “Các cậu đã làm kiểm tra cho tổ trưởng Triệu Ngọc chưa?”

“Triệu… Triệu Ngọc?” Nhân viên cảnh sát cảm thấy cái tên này vô cùng quen thuộc nhưng lại không nhớ ra, vội vàng nói: “Vẫn… Vẫn chưa ạ!”

“Không cần đâu” Triệu Ngọc khoát tay nói: “Tôi không sao!”

“Ôi trời, đây đâu phải chuyện nhỏ, anh là lãnh đạo, sao lại để anh đặt mình vào nguy hiểm được!” Đội trưởng Mưu tự trách, nói: “Anh hãy… hãy nhanh chóng đi kiểm tra đi!”

“Thật sự không cần đâu, chỉ là có điều…” Triệu Ngọc nói: “Lúc tôi cứu người đã cởi quần áo ra, sau đó để điện thoại và quần áo lại một chỗ!”

“Thế nhưng lúc tôi lên bờ, quần áo vẫn còn nhưng điện thoại lại mất rồi! Anh giúp tôi tìm điện thoại đi!”

“Haizz, thật là khó hiểu” Đội trưởng Mưu vỗ gáy một cái, nhanh chóng đồng ý: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được điện thoại về!”

Đội trưởng Mưu vừa nói xong thì bỗng có hai người chạy từ phòng bệnh ra, lao tới trước mặt Triệu Ngọc và lập tức quỳ xuống gọi “ân nhân”…

Hóa ra, hai người này chính là con trai của ông lão bị rơi xuống nước.

Triệu Ngọc đỡ hai người đậy, dặn bọn họ chăm sóc ông lão thật tốt, hai người lại cảm ơn một lúc, nhất định đòi Triệu Ngọc lưu lại tên và số điện thoại để sau này sẽ cảm ơn hắn.

Triệu Ngọc đương nhiên cự tuyệt ý tốt của bọn họ, chớ nhìn thấy ngày thường hắn nóng nảy cuồng ngạo, nhưng gặp chuyện thì không mập mờ một chút nào. Hơn nữa, mình có bình oxy tàng hình để bảo vệ tính mạng, xuống nước cứu người thì trăm phần trăm an toàn, nên đương nhiên càng phải làm việc nghĩa tuyệt không chùn bước rồi!

Sau khi tiễn hai người kia đi, Triệu Ngọc cũng đẩy cậu nhân viên cảnh sát ra, sau đó không kịp chờ đợi mà kéo đội trưởng Mưu sang một bên để hỏi thăm tình hình:

“Thế nào, vụ án hiện tại có tiến triển mới nào không? Còn nữa…” Triệu Ngọc tò mò: “Anh đến bệnh viện làm gì vậy?”

“Ừm…” Đội trưởng Mưu sắp xếp ngôn từ một chút, bắt đầu nói từ việc đầu tiên: “Hiện tại tôi đang muốn tìm chuyên gia của bệnh viện để bọn họ giúp chúng ta mô phỏng hình ảnh 3D của bốn thi thể, khôi phục lại tướng mạo khi còn sống của người chết…”

“À” Triệu Ngọc gật đầu: “Nói như vậy thì vẫn chưa tìm được thân phận của người chết sao?”

“Đúng vậy, chúng tôi đã đi so sánh trong kho số liệu người mất tích và cả các loại số liệu nội bộ nữa” Đội trưởng Mưu lắc đầu nói: “Nhưng mà không tìm được tin tức nào có liên quan, gia đình của bốn người đó đều không có ai nhập tin tức của các cô gái ấy vào kho số liệu!”

“Còn nữa…” Đội trưởng Mưu lại nói: “Chúng tôi đã sàng lọc ra những vụ án mất tích từ năm 1995 đến năm 2001, hôm nay tôi đã sắp xếp một lượng lớn nhân viên đi làm công tác xác nhận, xem trong đó có bốn người chết kia không!”

“Còn nữa… À…” Đội trưởng Mưu tràn ngập đồng tình hỏi Triệu Ngọc một câu: “Tổ trưởng Triệu, tôi báo cáo với anh như vậy có thích hợp không?”

“Thích hợp, thích hợp” Triệu Ngọc gật đầu: “Thành viên trong tổ của tôi cũng là vì tốt cho tôi thôi, nhưng mà anh yên tâm, tổ trưởng vẫn là tôi!”

“Được, vậy thì tôi sẽ nói với anh” Đội trưởng Mưu lại nói: “Trong nhật ký có nhắc đến một cái tên là Tiểu Linh, cũng nhắc tới đại hội thể dục thể thao của sinh viên cả nước.

Đại hội thể dục thể thao được tổ chức vào tháng 11 năm 97, cho nên chúng tôi sẽ chú trọng điều tra tin tức những cô gái bị mất tích từ tháng 7 năm 1997, xem có ai có chữ Linh trong tên không…”

“Ồ?” Triệu Ngọc trong nháy mắt đã nghe ra một vấn đề: “Ý của anh là các anh tìm một buổi tối nhưng vẫn chưa phát hiện ra phần nhật ký còn thiếu sao?”

“Ừm…” Sắc mặt đội trưởng Mưu khó coi, gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng tôi đã tìm khắp tòa nhà, tất cả những đồ vật đã dời ra ngoài, nhưng vẫn không có phát hiện gì mới!”

“Chúng tôi nghi ngờ quyển nhật ký hoàn chỉnh có lẽ đã bị hung thủ xử lý rồi, những trang mà chúng ta nhìn thấy hiện giờ chẳng qua chỉ là một bộ phận mà hung thủ để sót lại mà thôi!”

“Ừm… Hoàn toàn chính xác…” Triệu Ngọc nói: “Trước đó tôi cũng nghĩ tới vấn đề này, hung thủ đã giết người thì tại sao còn muốn giữ lại nhật ký của mình chứ?”

“Đúng thế, chí ít…” Đội trưởng Mưu nói: “Bản thân mình lưu giữ cũng được đúng không? Nếu không phải bị sinh viên đó nhìn thấy thì chỉ sợ chuyện này thật sự vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời!”

“Vậy… Bên phía trường học thì sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Tìm được tin tức chưa?”

“Tìm được rồi” Đội trưởng Mưu gật đầu: “Bên phía trường học đã tìm được danh sách người ở tòa nhà năm đó, sinh viên mỗi năm đều được ghi lại, không hề ít đâu!”

“Tiếp theo, chúng tôi sẽ dần dần tiến hành điều tra” Đội trưởng Mưu nói: “Tin là không bao lâu nữa, chúng ta sẽ điều tra được người viết nhật ký rốt cuộc là ai!”

“À…” Triệu Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, rơi vào trầm tư.

“Đúng rồi” Đội trưởng Mưu lại nói: “Đêm qua, căn cứ vào báo cáo của cảnh sát chúng ta, nhân viên nhà trường đã hỏi thăm tình hình của thầy giáo và sinh viên ở tòa nhà Chí Trăn năm đó, nhưng mà… Bọn họ đều nói rằng vào thời gian nghỉ hè, ký túc xá sẽ bị khóa cửa, chắc không có sinh viên ở lại!”

“Ồ?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Chẳng lẽ… Hung thủ đã lén vào ở trong đó sao?”

“Cho nên, hắn giấu các cô gái ở trên lầu” Đội trưởng Mưu nói: “Sẽ không bị những người khác phát hiện ra! Hung thủ… chẳng lẽ có chìa khóa sao?”

“Nhưng mà…” Đội trưởng Mưu lại nói: “Cũng có người nói trong những năm đó, tòa nhà Chí Trăn từng được sử dụng làm nơi huấn luyện của các giáo sư đến từ trường đại học khác tới!”

“Giáo sư huấn luyện?” Triệu Ngọc tương đối lạ lẫm với nghề nghiệp giáo sư này, nên vội hỏi: “Là loại giáo sư nào? Vì sao lại tới trường sư phạm huấn luyện?”

“Cũng giống như đào tạo cấp tỉnh hoặc đào tạo quốc gia hiện nay” Đội trưởng Mưu giải thích: “Mỗi khi đến kỳ nghỉ hè, trường học hay tiếp đãi các giáo sư đủ cấp bậc ở những nơi khác tới trường để huấn luyện học tập, để giáo sư ở trong trường hoặc chuyên gia được mời tới tiến hành huấn luyện cho bọn họ!”

“Sau này, nhà trường chuyên môn thành lập tòa nhà huấn luyện riêng, ngăn cách huấn luyện đào tạo và các sinh viên, mà trước đây, các sinh viên đều ở trong ký túc xá…”

“À, hóa ra là vậy…” Triệu Ngọc nói: “Nếu như có huấn luyện, vậy thì chắc chắn hung thủ không có cách nào ra tay rồi nhỉ? Cho nên nhất định là phải đợi thời điểm không có huấn luyện!”

“Đúng vậy” Đội trưởng Mưu nói: “Chúng tôi đang để nhân viên nhà trường soạn cho chúng tôi một bản danh sách chính xác, đoán chừng sáng hôm nay có thể lấy được rồi”

“Hẳn là…” Triệu Ngọc suy nghĩ nói: “Vụ án này không liên quan tới học viên huấn luyện chứ?”

“Tôi cảm thấy không liên quan” Đội trưởng Mưu nói: “Các học viên đều chỉ đến một lần, sau khi đi thì ký túc xá vẫn là của sinh viên! Làm sao có thể để lại nhật ký giết người chứ?”

“Hơn nữa, nhiều học viên huấn luyện như vậy, đâu có cách nào giấu một cô gái…”

“Đúng thế!” Triệu Ngọc nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta phải tìm ra tác giả viết nhật ký trước mới được!”