← Quay lại trang sách

Chương 2121 Hãm sâu vào bùn

“Là thế này” Ở bên ngoài phòng bệnh, cậu nhân viên cảnh sát trước đó nói với Triệu Ngọc: “Lại do cho vay phi pháp ở trường học hại, bên phía chúng tôi đã từng nghiêm trị, vốn cho rằng chúng đã mai danh ẩn tích, không nghĩ tới tro tàn lại cháy, xem ra thứ này có đường dây lợi ích rất lớn!”“Cho vay phi pháp ở trường học?” Triệu Ngọc từng nghe nói tới cụm từ này, vội hỏi: “Tức là chuyên cho sinh viên vay tiền à? Các sinh viên không có công việc thì làm sao trả tiền chứ?”

“Cho vay chính quy còn đỡ một chút, nhưng mà bên cạnh đó có rất nhiều vụ phi pháp, lại hại người nữa! Ví dụ như…” Cậu ta chỉ vào phòng bệnh: “Cô gái nhảy lầu kia chính là người bị hại điển hình, nạn nhân giống cô ta không phải số ít đâu!”

“Với lại, những người cho vay bất hợp pháp kia hiện giờ lại bắt đầu có thêm rất nhiều chiêu trò mới, càng ngày càng nghiêm trọng!”

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Triệu Ngọc hỏi: “Cậu hãy nói kỹ càng cho tôi xem nào…”

“Vâng” Thông qua đại đội trưởng Mưu Vĩnh Ân, nhân viên cảnh sát đã biết thân phận của Triệu Ngọc, lúc này không dám thất lễ, nói ra tất cả những chuyện mà cô gái nhảy lầu kia đã từng trải qua: “Cô gái đó tên là Cốc Hiểu Linh, là sinh viên của trường Đại học Công trình Thủy lợi…”

“Cái gì!?”

Tim Triệu Ngọc giật thót, hiển nhiên đã bị tên của cô gái đó làm bất ngờ, cô gái này tên là Cốc Hiểu Linh? Mà trong nhật ký giết người lại nhắc tới “Tiểu Linh”…

A… A…

Khụ!

Hai giây sau, Triệu Ngọc mới chợt bừng tỉnh, nhật ký giết người là vụ án từ hai mươi năm trước, không có khả năng liên quan đến cô gái nhảy lầu trước mắt này.

“Sao vậy?” Nhân viên cảnh sát giật nảy mình: “Anh biết cô ấy à?”

“Không, không…” Triệu Ngọc khoát tay ra hiệu: “Cậu nói tiếp đi…”

“Được rồi” Nhân viên cảnh sát tiếp tục nói: “Cốc Hiểu Linh nhìn thấy bạn học mua túi xách, còn có rất nhiều đồ trang điểm đắt tiền nữa, nên đã sinh lòng hâm mộ, nhất thời thiếu suy nghĩ, lại bị bạn học xúi giục ba lần bốn lượt, cũng sa vào mạng lưới cho vay!”

“Nhưng loại cho vay thả lưới kia cần thẻ căn cước và một bức ảnh chân dung, mới đầu, cô ấy cũng từng do dự, nhưng sau đó lại nghĩ, chỉ một tấm ảnh mà thôi, chụp xong đã có thể vay tiền, có thể mua mọi thứ, nên đã đồng ý!”

“Mới đầu, cô ấy chỉ vay vài nghìn tệ, sau khi gửi ảnh đi là tiền sẽ đến tay. Đến ngày trả tiền, cô ấy dùng tiền sinh hoạt gia đình cho để trả, cứ tưởng rằng như vậy sẽ không sao”

“Thế nhưng dục vọng khó mà ức chế được, sau đó, cô ấy lại vay mấy lần, vay càng ngày càng nhiều, thời gian dần trôi qua, bắt đầu không trả nổi nữa!”

“Không trả tiền được, cô ấy đành phải xin chủ nợ kéo dài thời hạn, kết quả, người cho vay tiền nói với cô ấy rằng chỉ có chụp loại ảnh khiếm nhã kia mới có thể xin kéo dài thời hạn…”

“Thế là Cốc Hiểu Linh từng bước từng bước sa vào cái bẫy của bọn chúng…”

“Về sau, sự việc quá đáng hơn đã xảy ra, kẻ cho vay tiền nói với Cốc Hiểu Linh rằng dáng người và tướng mạo của cô ấy không tệ, chỉ cần chịu hiến thân, phát sinh quan hệ với gã thì có thể trừ đi một phần tiền nợ…”

“Lúc đó, Cốc Hiểu Linh vẫn ôm tâm lý may mắn, cho là mình chỉ cần hiến thân trả sạch nợ thì có thể xong hết mọi chuyện, bí mật này sẽ vĩnh viễn không có ai biết được…”

“Thế nhưng cô ấy căn bản không nhận ra tình cảnh của mình, sau khi cô ấy hiến thân lần đầu tiên, kẻ cho vay tiền đúng là đã miễn giảm tiền nợ của cô ấy, nhưng từ đó về sau, kẻ cho vay tiền lại bắt đầu làm trầm trọng thêm, yêu cầu cô ấy hiến thân cho những gã đàn ông khác…”

“Mãi đến khi đó, Cốc Hiểu Linh mới hiểu được mình đã biến thành người phụ nữ rẻ mạt, cuối cùng không rút ra được!”

“Mục đích thực sự của những kẻ cho vay tiền đó là để cô ấy sa đọa, để cô ấy biến thành công cụ kiếm tiền!”

“Cho nên, cô ấy cự tuyệt yêu cầu khiếm nhã của người cho vay tiền, đồng thời chắp vá lung tung gom góp tiền nợ lại, trả hết cho bọn chúng!”

“Nào biết được, ác mộng của cô ấy vẫn chưa kết thúc, chờ đến buổi sáng hôm nay tỉnh dậy, cô ấy nhận được một tin nhắn ẩn danh, trong tin nhắn có một đường link, bảo cô ấy mở trên máy tính xem!”

“Chờ đến khi mở link đó ra, Cốc Hiểu Linh mới nhìn thấy ảnh chụp và video khiếm nhã của mình, thậm chí còn có video quay lén khi hiến thân cho người khác, tất cả đều bị kẻ cho vay tiền tung lên mạng…”

“Cho nên, trong lúc tuyệt vọng” Nhân viên cảnh sát tiếc nuối thở dài: “Cô ấy nhảy từ trên lầu xuống! Là nơi mà anh nhìn thấy đó, cô ấy ở ngay tầng năm, là phòng trọ với các bạn học của cô ấy!”

“Thì ra là thế…” Trước đó, khi vừa nhìn thấy cô gái mặc đồ ngủ nhảy lầu, Triệu Ngọc đã dự cảm được cô gái này chắc chắn gặp phải biến cố, nên mới đột nhiên nhảy lầu.

Nếu không, nếu cô ta định tự sát từ lâu thì chí ít sẽ không mặc đồ ngủ.

Hơn nữa, tầng lầu mà cô ta thuê không đủ để đảm bảo rằng cô ta sẽ ngã chết, nếu đã tính toán kỹ càng để tự sát thì sẽ không nhảy lầu một cách thiếu suy nghĩ như vậy.

Hơn nữa, bên đường đối diện chính là sông Bạch Dương, nhảy lầu như thế còn không bằng đi nhảy sông.

“Haizz!” Nhân viên cảnh sát nói: “Chuyện này chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, tuyệt đối không để đám cho vay nặng lãi muốn làm gì thì làm!”

“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu: “Là một sinh viên có nhận thức rõ ràng, bản thân cô gái đó đúng là có chỗ sai lầm! Nhưng những kẻ cho vay tiền phi pháp kia rõ ràng là dọa dẫm bắt chẹt, ép buộc người khác, còn con mẹ nó chẳng nói đạo lý, thật sự là quá đáng!”

“Cho dù không truy xét những cái khác, nếu người ta đã trả hết nợ rồi thì không thể đăng những thứ riêng tư của người khác lên mạng như vậy được!”

“Việc này làm sao mà chịu được?” Triệu Ngọc nắm chặt nắm đấm: “Hoạt động thất đức như thế, tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng được!”

“Đúng vậy” Nhân viên cảnh sát lòng đầy căm phẫn: “Tôi cảm thấy những cô gái bị hại giống như Cốc Hiểu Linh hẳn là còn rất nhiều! Chỉ là những người khác bởi vì không trả được tiền nên đều lựa chọn thỏa hiệp…”

“Được rồi” Triệu Ngọc nói: “Tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với sếp của các cậu, hai chúng ta để lại phương thức liên lạc, các cậu căn cứ vào tình hình của Cốc Hiểu Linh mà điều tra thêm, xem bọn người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào!”

“Rõ!” Nhân viên cảnh sát thấy Triệu Ngọc nói chuyện hiên ngang như vậy, nhanh chóng gật đầu hứa hẹn: “Anh yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bắt được những tên khốn kiếp kia!”

“Tốt lắm, à…” Triệu Ngọc cẩn thận suy nghĩ tình cảnh của mình một chút, đột nhiên tâm huyết dâng trào, muốn cùng với nhân viên cảnh sát này điều tra vụ cho vay phi pháp đó.

Bởi vì hiện tại hắn thật sự không có chuyện để làm, bên phía Cục Cảnh sát thì tiểu thư Miêu không để cho mình tiếp tục, dù sao cũng không thể ở mãi trong khách sạn suốt ngày chứ?

So với không làm gì, chẳng bằng cùng với cảnh sát địa phương điều tra thêm vụ án nhảy lầu này.

Thế là hắn đưa tay luồn vào túi, muốn liên lạc với Mưu Vĩnh Ân, nhưng khi đưa tay vào túi mới phát hiện ra điện thoại di động của mình đã bị mất.

“Được rồi!” Triệu Ngọc nhếch miệng thở dài: “Nếu tiểu thư Miêu không để mình điều tra vụ án nhật ký giết người, vậy thì mình tự điều tra một vụ khác vậy!”

Thế là Triệu Ngọc ngẩng đầu nói với tên nhân viên cảnh sát: “Cho tôi mượn điện thoại của cậu một lúc nhé! Tôi muốn gọi điện thoại cho sếp của các cậu trước, đúng rồi, cậu tên là gì?”

“Tôi tên là Vương Soái!” Nhân viên cảnh sát trả lời, sau đó nhanh chóng cung kính đưa điện thoại di động của mình cho Triệu Ngọc.

“Được rồi” Triệu Ngọc nói: “Từ giờ trở đi, cậu chính là cộng tác của tôi! Cậu không cần cảm ơn tôi, nhưng mà có thể mua một vé xổ số đấy!”

“Tiếp theo, để tay già đời là tôi đây dẫn cậu đi, ha ha ha ha ha…”

“…” Trên trán Vương Soái đầy vạch đen, trước giờ cậu ta chưa từng gặp ai không biết xấu hổ đến vậy…