Chương 2122 Một chiếc điện thoại đưa tới vụ án giết người
“Ôi! Ôi ôi…”Trong cửa hàng thú cưng trên phố cổ, một tên tóc dài buôn lậu chó kêu thảm, nhưng dù vậy cũng không thể ngăn cản việc cậu ta bị đánh, vì bị đánh đập nên cậu ta liên tiếp phun ra hai chiếc răng dính máu…
Trong cửa hàng còn có mấy đồng bọn, nhưng mà không một ai có can đảm tiến lên.
“Em sai rồi, em sai rồi…” Tên bán chó xin khoan dung, nói: “Em không nên trộm điện thoại của anh, em… em còn tưởng anh nhảy xuống sông Bạch Dương sẽ không lên nổi nữa… Em khốn nạn quá, hu hu hu…”
Cuối cùng, tên bán chó thậm chí còn bật khóc.
“Đúng đấy sếp!” Vương Soái mặc thường phục cũng không thể nhìn nổi, nhanh chóng khuyên một câu: “Anh còn đánh như vậy thì sẽ đánh chết cậu ta đó!”
“Hừ!” Triệu Ngọc nhìn chiếc điện thoại vừa mới lấy lại được của mình, hừ lạnh một tiếng với tên bán chó rồi mắng: “Con bà nhà nó, cả cuộc đời ông đây hận nhất chính là loại người như cậu!”
“Ngay cả điện thoại của đại anh hùng nhảy sông cứu người mà cậu cũng đi trộm, cậu con mẹ nó có còn là người nữa không?” Triệu Ngọc chỉ vào chú chó trong lồng mà quát: “Cậu ngay cả con chó cũng không bằng!”
Chát…
Vẫn chưa hết hận, Triệu Ngọc lại tát cho cậu ta một cái, khiến người này kêu cha gọi mẹ, nước mắt cùng bọt máu cứ trộn vào nhau …
“Em sai rồi, hu hu… Em biết sai rồi…”
Ngay tại lúc tên bán chó xin tha thứ, trước cửa bỗng nhiên có một chiếc xe hơi dừng lại, bốn, năm tên tay cầm côn sắt nhảy từ trên xe hơi xuống.
Mấy người này đều trông như hung thần tàn ác, xem ra chính là cứu binh mà tên bán chó gọi tới.
Nhìn thấy những người này đến, mấy kẻ trước đó không dám tới gần trong cửa hàng đều trở nên tỉnh táo, thay đổi hẳn so với vẻ khiếp đảm hồi nãy, còn quát Triệu Ngọc: “Thật to gan, dám đến chỗ bọn tao gây sự! Xem bọn tao có đánh chết mày không!”
“Hả?” Vương Soái không nghĩ tới tình hình sẽ trở nên như vậy, lập tức bị dọa đến mặt cắt không còn một giọt máu, nhanh chóng đưa tay vào túi định rút ra giấy chứng minh thân phận của mình, muốn công khai thân phận.
“Này!” Triệu Ngọc lại giữ chặt tay của cậu ta, nói: “Cậu đứng sang bên cạnh đi! Bây giờ, tay già đời này sẽ dạy cho cậu câu danh ngôn đầu tiên, đó chính là không tìm đường chết sẽ không phải chết!”
“Cậu mở to hai mắt cho tôi, nhìn cho thật kỹ…”
Nói xong, Triệu Ngọc tay không tấc sắt, vọt thẳng về phía những người kia…
Sau 6 phút 25 giây ngắn ngủi, trong cửa hàng thú cưng hoàn toàn thay đổi, những người trong cửa hàng trước đó và cả những người xông vào cửa hàng sau đó, tất cả đều nằm bốn phương tám hướng trên mặt đất, miệng hộc máu, hu hu kêu rên, đã không thể nhìn ra dáng vẻ con người nữa rồi…
Mà Triệu Ngọc lại đằng đằng sát khí đứng trong cửa hàng, chân giẫm lên tên bán chó giống như một vị thần! Vương Soái nhìn mà chỉ muốn quỳ xuống…
Trước đó, cậu ta chỉ thấy những nhân vật ngầu lòi trong phim ảnh, không ngờ bây giờ có thể nhìn thấy cảnh tượng chân thật thế này.
Nói thật, trong giới cảnh sát, danh tiếng của Triệu Ngọc trên cơ bản lấy thần thám làm chủ, các nhân viên cảnh sát chỉ biết Triệu Ngọc chính là siêu cấp thần thám đã điều tra phá được vụ án ác ma và vụ án thi thể nữ không đầu, nhưng lại không nhiều người biết Triệu Ngọc còn cực kỳ hiếu chiến, đánh nhau vô cùng giỏi!
Nhưng điểm này lại không giống danh tiếng của Triệu Ngọc trên trường quốc tế. Trên trường quốc tế, mọi người đều biết hắn là cuồng thám, sự bạo lực của hắn dường như còn nổi tiếng hơn thám tử một chút!
“Hu hu hu… Hu hu hu…” Vào lúc này, tên bán chó khóc cực kỳ bi thảm, vô cùng hối hận, không ngờ chỉ vì một chiếc điện thoại di động mà lại rước tới phiền toán lớn đến vậy!
Tò tí te…
Cuối cùng, ngoài cửa cũng vang lên tiếng còi cảnh sát, bấy giờ tên bán chó mới tỉnh táo lại, giống như thấy được cứu tinh mà quát Triệu Ngọc: “Mày đừng có chạy! Cảnh sát tới rồi, để xem mày định làm sao bây giờ! Tao nói cho mày biết, mày đập quán của tao thì phải đền mỗi thứ một triệu, đừng hòng tao bỏ qua cho!”
Ngay sau đó, các cảnh sát vọt vào cửa hàng thú cưng, cảnh sát dẫn đầu sau khi nhìn thấy Vương Soái thì lập tức ngây ngẩn cả người, vội vàng hỏi: “Hả? Vương Soái, sao lại là cậu?”
Vương Soái chính là cảnh sát quản lý đường đồ cổ, những cảnh sát tới hiện trường đương nhiên đều là đồng nghiệp của Vương Soái.
“Ừm… À…” Vương Soái đã hoàn toàn bị che mắt, cậu ta đứng giữa Triệu Ngọc và đồng nghiệp, liên tục giơ tay ra hiệu rồi mới nói với các đồng nghiệp: “Giới thiệu với các anh nhé, đây là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt của Tổng cục Hình sự, là chuyên gia trinh sát hình sự mà Cục Cảnh sát tỉnh Hà Dương chúng ta mời tới, đại thám tử nổi tiếng Triệu Ngọc…”
“Mẹ nó!” Các cảnh sát đều đã từng nghe nói tới tên của Triệu Ngọc, lập tức giật nảy mình, tất cả đều xúm lại.
“Ối, đúng là đại thần thám Triệu Ngọc, vụ án ác ma, năm vụ án lớn chưa được giải quyết đều do anh phá!” Một cảnh sát trong đó vừa kêu lên bất ngờ vừa lấy điện thoại của mình ra, vội vã chụp chung với Triệu Ngọc một kiểu ảnh.
“Không ngờ, không ngờ anh lại tới Hà Dương…” Một cảnh sát khác cũng không để ý đến hiện trường hỗn loạn, nhanh chóng lấy bút ra xin Triệu Ngọc ký tên cho mình…
“Tôi nghe nói, có phải anh tới đây vì vụ án nhật ký giết người không?” Một cảnh sát hỏi Triệu Ngọc: “Tại sao anh lại ở đây? Chẳng lẽ… Nơi này có liên quan tới vụ án ấy?”
“Không phải” Triệu Ngọc nói: “Trong lúc tôi phá án thì điện thoại bị mấy người này trộm mất… À… Chính là cậu ta…”
Nhìn theo phương hướng mà Triệu Ngọc chỉ, mọi người thấy tên bán chó đang âm thầm bò tới cửa của cửa hàng thú cưng, định chạy trốn.
Trước đó, cậu ta còn tưởng rằng cảnh sát tới thì mình sẽ không sao, nhưng không ngờ kẻ đánh mình lại là thám tử lừng danh, người ta còn đang hâm mộ…
“Wow” Lần này, tất cả các cảnh sát đều giật nảy mình, chẳng ai ngờ Triệu Ngọc giỏi đánh nhau như vậy, có thể hạ gục nhiều người như thế.
“Ừm… À…” Vương Soái nói: “Những người này không những có ý đồ trộm điện thoại của thần thám Triệu mà còn có ý đồ đánh cảnh sát nữa, tôi thấy hãy bắt về hết để thẩm tra xử lý đi!”
“Oan uổng quá…” Tên bán chó thật sự muốn chết ngay tại chỗ, nhanh chóng giải thích: “Em… Em không biết các anh là cảnh sát, em cũng không đánh lén cảnh sát đâu… Còn nữa, không phải em trộm điện thoại kia đâu, là em nhặt thôi, em thật sự chỉ nhặt được thôi…”
“Được rồi” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Cậu ta nói đúng, chúng ta không thể đổ oan cho người khác được! Lúc bọn họ có ý đồ đánh tôi và Vương Soái, chúng tôi chưa tiết lộ thân phận, cho nên chuyện này cứ bỏ qua như vậy thôi!”
“Không nên làm khó bọn họ, chúng ta đều là người chính trực…”
“Đúng đúng đúng! Đúng đúng đúng!” Tên bán chó nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy!”
“Nếu cậu ta đã trả điện thoại lại cho tôi thì không còn chuyện gì nữa rồi!” Triệu Ngọc khoát tay với Vương Soái, nói: “Đi thôi, chúng ta còn phải đi bắt kẻ xấu đó!”
Nói xong, Triệu Ngọc nghênh ngang đi ra khỏi cửa hàng thú cưng, dường như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Những cảnh sát khác thì chỉ biết tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nhìn hồi lâu, đành phải nhún vai, sau đó rời khỏi cửa hàng, chỉ còn lại tên bán chó đang vô cùng hối hận.
Màn lần dạy dỗ đẫm máu này tất nhiên khiến cả đời cậu ta khó mà quên được, sau này đừng nói là trộm đồ của người khác, mà dù trên đường có thứ gì rơi cũng không dám nhặt lấy!
“Tay già đời, thật sự là tay già đời!” Vương Soái theo sát bước chân của Triệu Ngọc, mặt mũi tràn đầy kính nể Triệu Ngọc, nói: “Anh dẫn theo tôi đi đi! Trạm tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đi đến nhà cô gái nhảy lầu” Triệu Ngọc nói mà không có biểu cảm gì: “Tiếp theo, chúng ta sẽ đi xem những tên cho vay nặng lãi kia rốt cuộc là thần thánh phương nào!”