Chương 2124 Liên đoàn văn học và nghệ thuật
Sau khi Triệu Ngọc cùng Vương Soái đi lên lầu, đội trưởng Mưu Vĩnh Ân đã dẫn theo cấp dưới của anh ta khống chế được tất cả đám phần tử ngoài vòng pháp luật nàyNơi này có tất cả mười hai tên tội phạm ngoài vòng pháp luật, trong phòng bày đầy máy tính, trên mặt bàn đặt vô số điện thoại.
Khi nhìn vào màn hình máy vi tính, họ nhận ra những kẻ này đang lợi dụng website mà bọn chúng tự xây dựng để tiến hành cho vay tiền phi pháp. Thông qua ghi chép nói chuyện trên màn hình có thể nhìn thấy đối tượng bọn chúng cho vay tiền cơ bản đều là nữ sinh viên trẻ tuổi.
Trong đó, trên một máy tính, cảnh sát còn tìm được một số lượng lớn ảnh chụp và video đồi trụy, bởi vậy có thể thấy được người bị hại tuyệt đối không phải chỉ có một mình Cốc Hiểu Linh.
“Địa chỉ kéo dài khắp toàn tỉnh” Một nhân viên kỹ thuật báo cáo với Triệu Ngọc và đội trưởng Mưu: “Bởi vậy có thể thấy được đây là một mạng lưới cho vay tiền phi pháp có quy mô vô cùng lớn!”
“Đúng vậy” Triệu Ngọc nói: “Bọn chúng đã tạo thành một dây chuyền sản xuất, lợi dụng lòng hư vinh của các sinh viên đại học để cho vay tiền phi pháp, sau đó lợi dụng hình ảnh và video của các cô gái để tiến hành uy hiếp cưỡng bức, biến các cô gái thành công cụ kiếm tiền!”
“Loại thủ đoạn này còn xấu xa hơn cả bọn giang hồ…”
“Còn nữa…” Nhân viên kỹ thuật nói: “Nhóm người này vô cùng hèn hạ, nếu là nữ sinh viên có khuôn mặt và dáng người không đẹp thì dù có gửi ảnh cho bọn chúng thì bọn chúng cũng không cho đối phương vay tiền, mà chỉ dùng nhiều loại cớ qua loa tắc trách, cuối cùng thậm chí là trực tiếp biến mất…”
“Thật là hèn hạ quá đi mất” Mưu Vĩnh Ân nói: “Loại chuyện hại người này không những cấm mãi không hết mà còn có nhiều thủ đoạn xảo trá hơn nữa, thật sự quá ghê tởm!”
“Đội trưởng” Nhân viên kỹ thuật lại nói: “Chúng tôi đã kiểm tra sơ bộ quy mô của nơi này, chúng tôi cảm thấy nơi này có khả năng chỉ là một bộ phận, ở sau lưng của bọn chúng có thể còn có cấp trên cao cấp hơn!”
“Có lẽ, dây chuyền sản xuất này đã lan ra khắp cả nước!”
“Oa!” Mưu Vĩnh Ân quay người nói với Triệu Ngọc: “Thần thám Triệu, anh thật là lợi hại, buổi sáng vừa mới bắt gặp nữ sinh nhảy lầu, vậy mà buổi chiều đã có thể bắt được kẻ gây chuyện phía sau màn, lần này, anh đã giúp chúng tôi lập một công lớn đó!”
“Thật không biết nên cảm ơn anh như thế nào mới phải…”
“Đây đều là chuyện tôi phải làm” Triệu Ngọc nói: “Tôi thấy, các anh phải xử lý chuyện này thật tốt mới được! Nhanh chóng một mẻ tóm gọn bọn chúng, đừng hại thêm những nữ sinh viên kia nữa…”
“Đó là đương nhiên!” Mưu Vĩnh Ân gật đầu nói: “Chúng tôi trở về trước để tiến hành xử lý thẩm tra bí mật những người này, khiến bọn chúng khai ra cấp trên, sau đó lại liên hợp với cảnh sát các nơi khác tung một mẻ tóm gọn bọn chúng!”
“Ừm… Vậy là tốt rồi…” Triệu Ngọc phất phất tay, quay người muốn đi gấp.
Trước khi đi, hắn liếc qua những ảnh chụp và video trên máy tính, không ngờ tới ổ cứng có dung lượng cực lớn như thế mà lại đầy rồi!
Trời ạ, rốt cuộc đám phần tử ngoài vòng pháp luật này đã hại bao nhiêu nữ sinh vậy!?
Xem ra, cái này không chỉ là chuyện tham luyến hư vinh, ý thức đề phòng của các nữ sinh cũng là điều khiến cho người ta lo lắng, còn cần cố gắng hơn nữa, không để bị người khác lợi dụng, không còn xảy ra thảm kịch giống như Cốc Hiểu Linh…
Phù…
Triệu Ngọc đi ra khỏi phòng, thở phào một hơi dài, trong lòng đủ loại cảm khái, tội ác trên thế gian này cũng không chỉ có những vụ án mà hắn phá giải kia!
Giống như vụ cho vay phi pháp lần này, khi những nữ sinh bị mê hoặc kia cầm điện thoại di động lên chụp một bức ảnh thì tức là đã giao nộp linh hồn của mình cho ma quỷ rồi!
Những kẻ cho vay tiền phi pháp đó căn bản không có ranh giới cuối cùng, bọn chúng có thể lợi dụng những hình ảnh này làm mưu đồ lớn, nắm giữ thật chặt trong tay rồi tùy tiện quyết định cuộc sống của những nữ sinh kia!
Cho nên… Triệu Ngọc không khỏi cảm thán, nhiệm vụ của cảnh sát vĩnh viễn là gánh nặng đường xa, chỉ cần thế gian còn có tội ác tồn tại thì phải lập tức chuẩn bị sẵn sàng…
Vậy thì…
Chậc chậc… Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa mới nghĩ tới điểm này, bên tai lại truyền tới âm thanh vù vù khó mà ức chế được.
Đáng chết!
Lại tới rồi…
Triệu Ngọc cạn lời, nhớ lại hành trình ở Hàn Quốc, dường như ngày nào cũng phải trải qua những giây phút chấn động khủng khiếp, nhưng bệnh ở tai của mình chưa hề tái phát một lần nào.
Thế nhưng, thật vất vả mới có thể về nước, chuẩn bị nghỉ ngơi thì tất cả bệnh cũ đều trở lại, hại mình ngay cả vụ án nhật ký giết người cũng không thể tham dự được, thật là chán nản!
Chẳng lẽ…
Triệu Ngọc chợt nghĩ tới một suy nghĩ lạ thường, chẳng lẽ mình không thể quá nhàn rỗi sao? Một khi rảnh rỗi thì chứng ù tai ngược lại sẽ tái phát? Mà mỗi ngày sinh hoạt trong áp lực thì lại không có chuyện gì?
“Tổ trưởng Triệu, tổ trưởng Triệu…” Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc đang đoán mò thì đội trưởng Mưu ở trong phòng chợt đuổi tới, vừa cầm điện thoại di động của anh ta vừa hưng phấn nói với Triệu Ngọc: “Tôi vừa nhận được thông báo, chúng ta… có lẽ chúng ta đã tìm được kẻ tình nghi rồi!”
“Cái gì!?” Triệu Ngọc trừng to mắt: “Nhanh đến vậy sao? Có phải đã tìm được ADN tương xứng rồi không?”
“Không phải!” Đội trưởng Mưu lắc đầu: “Mà là ngược lại, thông qua quá trình đến nhà thẩm vấn điều tra mới ra! Anh xem…”
Nói xong, đội trưởng Mưu mở một đoạn video ra cho Triệu Ngọc xem.
Trong video, một người đàn ông mặc Âu phục đi giày da xuất hiện, đây chắc là một ông chủ thành công, đang đối diện với ống kính và nói: “Đúng vậy, năm đó tôi ở trong tòa nhà Chí Trăn, những sinh viên ở đó có một nửa là Khoa Văn học, một nửa là Khoa Thể dục, còn có một bộ phận vô cùng nhỏ là Khoa Máy tính…”
“Trong ấn tượng của anh, anh có nhớ về đại hội thể dục thể thao sinh viên cả nước không?” Trong màn hình, có thể nhìn thấy một bên mặt của Ngô Tú Mẫn, hiển nhiên là Ngô Tú Mẫn đang tiến hành thẩm vấn người này.
“Đại hội thể dục thể thao sinh viên… Hình như… Là năm 97 phải không?” Người đàn ông đó trả lời: “Khoa Thể dục có mấy người tham gia, năm đó trường thể thao của tỉnh sửa chữa lại thao trường, cho nên đều huấn luyện trong Đại học Sư phạm của chúng tôi…”
“Nhưng mà ấn tượng cụ thể thì không nhiều lắm, thậm chí tôi còn quên đại hội thể dục thể thao năm đó là do thành phố nào tổ chức rồi!”
“Tôi hỏi anh” Ngô Tú Mẫn hỏi: “Anh có nhớ nghỉ hè năm đó, ở trong tòa nhà Chí Trăn có người hay không?”
“Việc này sao…” Người này cố gắng nhớ lại, nói: “Hình như… Tôi không rõ lắm? Lúc nghỉ hè, tất cả chúng tôi đều về nhà…”
“Hình như có một năm, ở đó từng có giáo sư tới huấn luyện, còn có cả giáo sư ở nơi khác tới ở trong ký túc xá của chúng tôi, còn mất không ít đồ đâu!”
“Từ đó về sau, lúc nghỉ hè, chúng tôi luôn mang tất cả đồ đạc về nhà…”
“Vậy…” Ngô Tú Mẫn lại hỏi: “Anh từng nghe cái tên Tiểu Linh bao giờ chưa?”
“Tiểu Linh?” Người này lại cố gắng nhớ lại rồi lắc đầu nói: “Hình như không có! Chí ít ở trong lớp chúng tôi không có nữ sinh nào có chữ Linh…”
“Được rồi!” Lúc này, Ngô Tú Mẫn đi vào đường cùng, đành phải mở ảnh chụp trên điện thoại di động ra, đặt ở trước mặt người này và hỏi: “Anh hãy xem bức ảnh này, anh có nhận ra chữ viết trên này không?”
“Hả?” Người này cảm thấy vô cùng bất ngờ, vội vàng chăm chú xem xét, ai ngờ, anh ta chỉ nhìn một lúc thì mắt đã sáng lên, nói: “Cái này… Đây là do Lưu Duy Nhất viết phải không?”
“Cái gì!?” Người này vừa nói vậy, ống kính bỗng nhiên run rẩy một chút, hiển nhiên là nhân viên cảnh sát đang quay video cũng cảm thấy chấn động.
“Anh nói gì?” Ngô Tú Mẫn chỉ vào ảnh nhật ký trên điện thoại di động, nói: “Anh có chắc chắn không?”
“Đương nhiên là chắc chắn rồi!” Người này khẳng định: “Kiểu chữ cóc này là do anh ta tự sáng tạo ra, còn nữa, Lưu Duy Nhất là bạn ngồi cùng bàn với tôi, tôi tuyệt đối không nhớ nhầm đâu!”
“Lưu Duy Nhất?” Ngô Tú Mẫn lại hỏi: “Anh ta là bạn học của anh sao?”
“Đúng vậy” Người này nói: “Tôi cảm thấy ở thành phố Thừa Châu, Lưu Duy Nhất chắc cũng được coi là người nổi tiếng chứ nhỉ? Các cô không có ấn tượng gì sao?”
“Hiện tại, anh ta chính là chủ tịch Liên đoàn Văn học và Nghệ thuật thành phố Thừa Châu của chúng ta đó!” Người này nói: “Mấy ngày trước, chúng tôi còn ăn cơm cùng nhau mà!”