Chương 2125 Không bình thường
Bốn rưỡi chiều, ô tô lao vùn vụt, Triệu Ngọc và đội trưởng Mưu cùng nhau đón xe chạy về phía Liên đoàn Văn học và Nghệ thuật thành phố Thừa ChâuBởi vì đột nhiên tìm được kẻ tình nghi, Triệu Ngọc cũng không có cách nào tiếp tục tuân thủ ba điều quy ước của Miêu Anh, quyết định cùng với đội trưởng Mưu chạy tới hiện trường bắt giữ.
“Nhóm cảnh sát Miêu cũng đang trên đường tới Liên đoàn” Đội trưởng Mưu kích động nói với Triệu Ngọc: “Nói đến mới biết, đúng là tôi có nghe nói tới cái tên này, con trai tôi trước đó đã từng đăng không ít bài báo trên tạp chí, còn từng hỏi ý kiến tôi để có thể gia nhập Liên đoàn đó…”
Triệu Ngọc không để ý tới lời nói của đội trưởng Mưu mà vẫn đang nhìn đoạn video hỏi thăm trên điện thoại di động.
Người bị hỏi thăm là hiệu trưởng một trường học tư nhân của thành phố Thừa Châu, người này chính là sinh viên Khoa Văn học của Đại học Sư phạm Hà Dương khóa 96, lúc trước, anh ta và các bạn nam cùng lớp đều ở trong tòa nhà Chí Trăn.
“Năm đó, Lão Lưu này rất thích viết truyện…” Trong video, hiệu trưởng đang giới thiệu về tư liệu của Lưu Duy Nhất với Ngô Tú Mẫn: “Còn nữa, anh ta thích viết tiểu thuyết, báo trường còn từng đăng rất nhiều truyện của anh ta đấy, nhưng nói thật, đúng là anh ta vô cùng xuất sắc…”
“Bây giờ có thể lên làm chủ tịch Liên đoàn, thực ra tôi cũng vô cùng bất ngờ…”
“Anh cảm thấy tâm lý của người này có bình thường không?” Ngô Tú Mẫn hỏi một câu đi thẳng vào vấn đề.
“Bình thường sao?” Hiệu trường đã biết chuyện quan trọng, nên suy nghĩ kỹ một chút rồi mới trả lời: “Người viết tiểu thuyết có khả năng đều như vậy nhỉ? Cảm giác người này tương đối hướng nội, bình thường đúng thật là không thích nói chuyện chút nào…”
“Chơi bóng, còn có chơi bài gì đó, anh ta đều không tham gia” Hiệu trưởng nhớ lại rồi nói: “Nhưng mà… Cô nói là… anh ta… anh ta giết người…”
“Tôi từng nói anh ta giết người lúc nào?” Ngô Tú Mẫn nghiêm túc nói: “Tôi hỏi anh cái gì thì anh trả lời cái đó là được!”
“Vâng vâng vâng!” Hiệu trưởng nhanh chóng gật đầu.
“Lúc ấy, các anh ở phòng ký túc xá nào?” Ngô Tú Mẫn lấy bản vẽ mặt phẳng của tòa Chí Trăn ra, hỏi người này.
“Ừm… Tầng một rẽ phải, chính là căn phòng ở chính giữa, phía Nam…”
“Năm đó, trong ký túc xá có tất cả bao nhiêu người?” Ngô Tú Mẫn lại hỏi.
“Sáu người” Người này không chút nghĩ ngợi trả lời: “Nhưng mà sau khi Tần Tiểu Hổ lâm bệnh nặng thì chưa đến nửa năm sau, chỉ còn năm người chúng tôi…”
“Vậy anh có biết, Lưu Duy Nhất có hoạt động gì trong kỳ nghỉ hè không?” Ngô Tú Mẫn hỏi lại.
“Trong kỳ nghỉ hè sao? Hình như ít gặp được anh ta!” Người này cẩn thận nhớ lại một chút, nói: “Tôi và Lưu Duy Nhất đều là người thành phố Thừa Châu, mặc dù ở chung một ký túc xá nhưng cũng không phải là loại vô cùng thân thiết, cho nên… Tôi thật sự không biết lúc nghỉ hè thì anh ta đã làm gì…”
“Cô cảnh sát à… Đây không phải là tin tức mới xảy ra đâu” Đột nhiên, người này chợt đổi giọng, nói với Ngô Tú Mẫn: “Tôi đã biết chỗ đào được thi thể chính là tòa nhà mà chúng tôi từng ở năm đó!”
“Nhưng mà… Tôi không cho rằng chuyện này do Lưu Duy Nhất làm, mặc dù anh ta hơi hướng nội, nhưng chưa từng có khuynh hướng bạo lực!”
“Còn nữa, có chuyện này tôi nhất định phải nói với cô…” Người này vô cùng trịnh trọng nói với Ngô Tú Mẫn: “Năm đó Lưu Duy Nhất có một cô bạn gái, mà còn là hoa khôi của lớp chúng tôi nữa!”
“Ồ?” Ngô Tú Mẫn cảm thấy bất ngờ: “Anh ta có bạn gái? Năm nào?”
“Năm thứ hai là xác nhận quan hệ, từ đại học năm nhất đã mập mờ rồi! Mấy người chúng tôi còn ao ước lắm đấy…” Người này nói: “Lão Lưu đối xử với bạn gái của anh ta vô cùng chung tình, sau này bọn họ thật sự đến với nhau, hôn nhân hạnh phúc, còn có cô con gái xinh xắn…”
“Anh…” Ngô Tú Mẫn bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, nhất thời cảnh giác ông hiệu trưởng này, chất vấn tại chỗ: “Anh nói những lời này là có ý gì? Cảnh sát chúng tôi chưa từng công bố tư liệu ra bên ngoài, tại sao anh biết được người chết là nữ, vụ án này có liên quan tới nữ sinh chứ?”
Đúng thế!
Triệu Ngọc cũng cùng câu hỏi, hắn cũng cảm thấy ông hiệu trưởng này hơi kích động và kỳ quái.
“Làm sao vậy?” Lúc này, đội trưởng Mưu thấy Triệu Ngọc chăm chú như thế, vội vàng hỏi: “Cảnh sát Triệu, chẳng lẽ anh cảm thấy người này có vấn đề sao?”
Triệu Ngọc không nói gì, chỉ tiếp tục xem video.
“Không phải à?” Hiệu trưởng lôi điện thoại di động ra, nói: “Cô nhìn này, đây là nhóm chat của lớp chúng tôi, trong đó có người nói phát hiện ra bốn thi thể nữ trong hố rác thải, nghi rằng đã bị giấu trong hố rác thải hơn hai mươi năm…”
“Cái gì?” Ngô Tú Mẫn cảm thấy bất ngờ, vội vàng cầm điện thoại di động của người này lên xem xét.
“Đội trưởng Mưu” Triệu Ngọc nghe thấy vậy, lập tức quay đầu hỏi Mưu Vĩnh Ân: “Các anh công bố tin tức bốn thi thể nữ ra ngoài rồi sao?”
“Đâu có?” Đội trưởng Mưu kinh ngạc nói: “Tôi… Không phải buổi sáng anh còn nhìn thấy tôi à? Buổi sáng tôi mới đi tới bệnh viên liên hệ với chuyên gia, sau 72 giờ mới có thể nhận được mô hình 3D đó!”
“Chỉ khi có chân dung thì chúng tôi mới có thể đăng ảnh gợi ý tìm thi thể, công bố tin tức…”
“Vậy thì kỳ quái” Triệu Ngọc nói: “Trong nhóm chat của lớp bọn họ lại có người biết được thi thể được phát hiện trong hố rác thải, hơn nữa còn chuẩn xác biết được là bốn thi thể nữ!”
“Oa…” Đội trưởng Mưu nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: “Chẳng lẽ… Hung thủ thật sự của vụ án nhật ký giết người ở trong nhóm chat của lớp họ sao? Có thể nào chính là Lưu Duy Nhất không?”
“Tôi hỏi anh…” Lúc này, Ngô Tú Mẫn ở trong video cũng ý thức được chuyện nghiêm trọng, vội vàng hỏi ông hiệu trưởng kia: “Tin tức này là do ai truyền ra đầu tiên?”
“Cái này à… Tôi không nhớ rõ” Ông hiệu trưởng chỉ vào điện thoại, nói: “Để tôi tìm tin nhắn cũ xem, phía trên chắc là được ghi chép lại chứ? Không phải Khổng Tiêu Tuyết thì là Lý Vũ Hàm, không phải nữa thì là Trương Yến Yến, dù sao cũng là nữ…”
“Đúng rồi” Ông ta vừa tra điện thoại vừa giải thích với Ngô Tú Mẫn: “Hình như là một bạn học nữ cũng chỉ nghe người khác nói tới…”
Nói xong, ông hiệu trưởng nhanh chóng tra điện thoại, tìm cho Ngô Tú Mẫn người đã gửi tin tức…
Mà đúng lúc này, điện thoại của đội trưởng Mưu bỗng nhiên vang lên, vậy mà sau khi nghe máy, đội trưởng Mưu lại phát ra một tiếng kêu quái dị: “Cậu nói cái gì!? Cậu… Cậu cậu cậu… Cậu nói lại một lần nữa!”
“Cái gì!? Không… Không… Không thể nào?” Trong lúc nói chuyện, cảm giác tròng mắt của đội trưởng Mưu như sắp rơi xuống đất.
“Sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì?” Triệu Ngọc nhanh chóng hỏi thăm.
“Thật là kỳ quái” Đội trưởng Mưu luống cuống tay chân báo cáo với Triệu Ngọc: “Tôi vừa mới nhận được tin tức từ cục, bọn họ đã định vị điện thoại của vị chủ tịch Liên đoàn kia, lại phát hiện ra người này căn bản không ở Liên đoàn mà là… mà là… ở ngay trong Cục Cảnh sát của chúng tôi!!”
“Cái gì?” Triệu Ngọc sững sờ: “Anh ta ở Cục Cảnh sát của các anh? Anh ta tới đó làm gì?”
“Mau!” Đội trưởng Mưu la lớn về phía điện thoại: “Nhanh chóng tìm ra anh ta cho tôi, khống chế lại! Anh ta… Anh ta đang muốn làm gì vậy chứ!?”
“Đừng nói là…” Tài xế phía trước cũng vô cùng ngạc nhiên, quay người nói với đội trưởng Mưu: “Anh ta tới Cục Cảnh sát chúng ta tự thú đấy nhé?”
Tút tút… Tút tút…
Người này vừa dứt lời thì điện thoại của đội trưởng Mưu lại vang lên, đội trưởng Mưu dứt khoát mở loa ngoài, lập tức nghe thấy âm thanh hưng phấn của nhân viên cảnh sát: “Đội trưởng Mưu, chúng tôi đã bắt được người này rồi! Yên tâm đi! Anh ta không chạy thoát được đâu…”