Chương 2126 Bí mật của tôi
Do xuất hiện tình hình bất ngờ nên đội trưởng Mưu vội vàng quay đầu xe, chạy như điên về Cục Cảnh sát Thừa ChâuSau khi họ về đến nơi, có cảnh sát lập tức bước tới báo cáo: “Bắt được rồi, đại đội trưởng! Bây giờ anh ta đã được giải đến phòng thẩm vấn, tổ phó Miêu của tổ điều tra đặc biệt đang tiến hành thẩm vấn anh ta!”
“Vậy sao? Gan thật đấy nhỉ!” Đội trưởng Mưu nhanh chóng chạy một mạch, cùng Triệu Ngọc lao tới phòng thẩm vấn bằng tốc độ nhanh nhất.
“Anh ta nhận tội chưa?” Trên đường đi, Triệu Ngọc hỏi viên cảnh sát kia.
“Đã nhận tội rồi!” Viên cảnh sát kia nói: “Nhật ký đó là do anh ta viết! Tên này… biết rõ là trốn không được nữa, không ngờ lại chạy tới Cục Cảnh sát của chúng ta!”
“Khi chúng ta bắt anh ta, anh ta vẫn luôn đi loanh quanh ở phòng khám nghiệm tử thi, hơn nữa còn trông lén lén lút lút, không biết rốt cuộc muốn làm cái gì nữa!” Cảnh sát thắc mắc nói.
“Phòng khám nghiệm tử thi?” Đội trưởng Mưu nhíu mày hỏi: “Anh ta muốn làm cái gì? Định trộm xác à?”
“Xác gì nữa đâu?” Cảnh sát kia giải thích: “Chỉ còn lại một đống xương khô thôi!”
Thế là đoàn người mang theo nghi ngờ tới phòng thẩm vấn, trong phòng, Miêu Anh đang tiến hành thẩm vấn Lưu Duy Nhất, cho nên đoàn người Triệu Ngọc đành vào phòng quan sát bên cạnh trước.
“Không phải chứ?” Kết quả, vừa mới đi vào trong, Triệu Ngọc liền nghe thấy Nhiễm Đào thốt lên kinh ngạc: “Oh My God, sếp à, sao anh lại tới đây? Không phải anh…”
“Suỵt…” Triệu Ngọc ra dấu với anh ta.
“Không sao, không sao rồi!” Tăng Khả ở bên cạnh Nhiễm Đào nhỏ giọng nói: “Đã bắt được kẻ tình nghi rồi, kết án rồi, tổ trưởng có thể nghỉ ngơi được rồi, chị Miêu sao có thể nổi giận nữa chứ?”
“À… cũng phải, cũng phải…” Lúc này Nhiễm Đào mới yên lòng.
Triệu Ngọc không quan tâm đến hai người họ mà đi thẳng tới tấm kính thủy tinh một chiều để xem tình hình thẩm vấn.
Trong phòng, Miêu Anh và Thôi Lệ Châu ngồi ở vị trí người thấm vấn, phía đối diện là một người đàn ông trung niên dáng vẻ đường hoàng.
Không cần hỏi, người đàn ông này có lẽ chính là kẻ bị tình nghi lớn nhất trong vụ án nhật ký giết người – Lưu Duy Nhất!
Lưu Duy Nhất nhìn ngó xung quanh, dáng vẻ vô cùng gấp gáp lại vô cùng căng thẳng, anh ta vừa lau mồ hôi lăn xuống từ trán vừa cố gắng giải thích với Miêu Anh: “Hiểu lầm, hiểu lầm rồi! Tôi… tôi đến đây là để báo cáo chuyện quan trọng cho phía cảnh sát, các… các cô sao lại làm như vậy với tôi chứ?”
“Anh đây thật thú vị!” Thôi Lệ Châu chất vấn trước: “Vừa rồi anh đã thừa nhận quyển nhật ký giết người kia là do anh viết, anh còn muốn chối cãi hay sao?”
“Tôi… Tôi không chối cãi, không chối cãi!” Lưu Duy Nhất gật đầu thừa nhận, nói: “Tôi không hề nói dối, quyển nhật ký đó quả thật là do tôi viết, nhưng… nhưng tên không phải là “Nhật ký giết người”!”
“…” Thôi Lệ Châu câm nín, cảm thấy lời của Lưu Duy Nhất có hơi lạ lùng.
“Không gọi là ‘Nhật ký giết người’ à?” Miêu Anh nhíu chặt chân mày, nói dựa theo suy nghĩ của Lưu Duy Nhất: “Vậy thì gọi là gì?”
“Khi tôi viết quyển tiểu thuyết đó, nó có tên là ‘Bí mật của tôi’” Lưu Duy Nhất nói một cách vô cùng trịnh trọng: “Cô cảnh sát à, các cô… các cô để tôi xem thử được không?”
Lời nói của Lưu Duy Nhất lại khiến cho Miêu Anh và Thôi Lệ Châu cảm thấy bất ngờ.
“Để anh… để anh xem cái gì?” Thôi Lệ Châu không nhịn được hỏi.
“Thì quyển ‘Bí mật của tôi’ đó?” Lưu Duy Nhất mở to mắt, nói: “Quyển sách này được viết khi tôi học năm hai đại học, lấy ngôi thứ nhất để viết một câu chuyện về tâm lý bất thường của sinh viên đại học say đắm nữ giới, cuối cùng giết người vứt xác, khi đó, tôi còn chưa viết xong quyển sách này thì đã làm mất rồi!”
“Bây giờ, nếu tòa nhà Chí Trăn thật sự xảy ra chuyện thì nhất định là có người dựa vào sách tôi viết, thật sự… thật sự đã làm theo rồi!”
Không phải chứ?
Nghe thấy lời Lưu Duy Nhất nói, tim Triệu Ngọc giật thót, trong đầu nhất thời hiện lên hình ảnh Hàn Khoan thành phố Hoàng Kim trong vụ án giết người theo tiểu thuyết!
Chẳng lẽ…
Trong vụ án nhật ký giết người này cũng có kẻ đang dựa theo sách giết người hay sao?
“Nói thật lòng với cô vậy!” Lưu Duy Nhất ra sức giải thích: “Tôi vì chuyện này mà hết sức tự trách bản thân, thật sự! Tôi sai rồi, năm đó tôi chỉ một lòng muốn viết một quyển tiểu thuyết gây chấn động lòng người mà lại không để ý đến những thứ khác, khi đó mặc dù là sinh viên đại học nhưng tâm trí tôi vẫn khá là ngây thơ, một lòng chỉ muốn thông qua hình tượng sát nhân biến thái để thu hút ánh nhìn của độc giả!”
“Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ tới, vậy mà lại bị hung thủ giết người lợi dụng!”
“Anh nói… anh nói tiểu thuyết mà anh viết… bị mất rồi…” Miêu Anh và Thôi Lệ Châu trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó hỏi Lưu Duy Nhất: “Mất ở chỗ nào?”
“Không phải chứ? Nếu tôi biết làm mất ở đâu thì đã tìm lại rồi!” Lưu Duy Nhất nói: “Hẳn là cô cũng biết, khi đó tôi đang chuẩn bị gửi bản thảo, làm mất nó cũng như đánh mất một đứa con!”
“Tôi đau lòng, mấy tuần liền không ăn nổi cơm…”
“Tôi nghĩ không thông, tôi cũng chẳng có danh tiếng gì, đối với người khác mà nói bản thảo của tôi chẳng có ích gì…” Lưu Duy Nhất nói: “Về sau, tôi từng nghĩ đến việc viết lại một quyển khác, nhưng mà trong đầu lại có ý tưởng khác nên đã không viết tiếp…”
“Mãi đến mấy năm về sau, tôi cuối cùng cũng ngộ ra được, ‘Bí mật của tôi’ ấu trĩ đến mức nào, lòe người đến cỡ nào, cho dù khi đó gửi bản thảo đi thì nhất định cũng không được duyệt đăng đâu!”
“Có điều…” Lưu Duy Nhất ngẫm nghĩ, lại bổ sung: “Bên trong ‘Bí mật của tôi’ mặc dù miêu tả rất nhiều tình tiết giết người mịt mờ, nhưng kết cục vẫn là chính diện, kẻ phạm tội giết người tà ác cuối cùng cũng phải nhận sự trừng phạt thích đáng, chỉ đáng tiếc… chỉ đáng tiếc…” Lưu Duy Nhất khóc không ra nước mắt: “Tôi còn chưa viết xong đâu! Bản thảo đã không còn…”
Nghe lời Lưu Duy Nhất nói, Miêu Anh và Thôi Lệ Châu hoàn toàn ngây người, không ai ngờ được, tình hình vốn không hề đơn giản như họ tưởng tượng.
Thế là, dưới sự gợi ý của Miêu Anh, Thôi Lệ Châu lấy ra vài trang nhật ký giết người đưa cho Lưu Duy Nhất xem.
Mà lúc này, cánh cửa phòng giám sát ở kế bên mở ra, Ngô Tú Mẫn vừa hoàn thành nhiệm vụ thẩm vấn bước vào.
Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, cô ấy cũng hơi bất ngờ nhưng không thể hiện ra.
Tăng Khả vội vàng kể lại toàn bộ câu chuyện vừa xảy ra cho Ngô Tú Mẫn nghe, Ngô Tú Mẫn lập tức đi tới đứng trước tấm kính thủy tinh một chiều, nhìn đăm đăm vào sự thay đổi trong phòng thẩm vấn.
“Cái này… cái này…” Lưu Duy Nhất nhìn nhật ký một lúc, nói: “Không phải cái này! Đây chỉ là tùy bút năm đó của tôi mà thôi…”
“Cái gì? Tùy bút?” Thôi Lệ Châu nuốt nước bọt: “Cái.. cái này không phải bản thảo hoàn chỉnh?”
“Đúng vậy!” Lưu Duy Nhất nói: “Cô không nhìn thấy nét chữ vô cùng qua loa à? Đây là một số tình tiết nhỏ tôi nghĩ ra khi học trên lớp, nên đã tùy ý ghi lại, sau đó đợi đến khi chính thức viết mới thêm vào chính văn!”
“Thì ra các cô tìm ra cái này…” Lưu Duy Nhất nói: “Ban đầu, những tùy bút này được viết rất nhiều! Thậm chí khi không có vở, tôi còn từng viết lên sách, vì vậy còn từng bị bạn học cười nhạo nữa kìa!”
“Làm cái gì vậy chứ!” Trong phòng giám sát, Nhiễm Đào cảm thán: “Chỉ là tùy bút tiện tay viết ra thôi… Thế thì bản… Bản thảo thật sự đang ở đâu chứ?”
“Nếu thật sự là như vậy, nếu anh ta không nói dối…” Tăng Khả nhìn Triệu Ngọc và nói: “Thì tức là có người nào đó đã trộm đi bản thảo của anh ta, đó mới chính là hung thủ thật sự của vụ án nhật ký giết người!”