Chương 2127 Cây đa lớn
“Đúng, đúng…” Lưu Duy Nhất chỉ vào mấy trang nhật ký và nói: “Thời gian trên đó đều là thời gian chính xác, chỉ là không đánh dấu năm mà thôi!”“Đó là năm 1997, lúc ấy thật sự có đại hội thể dục thể thao sinh viên cả nước, chúng tôi ở cùng với Khoa Thể dục, cho nên…” Lưu Duy Nhất lộ vẻ phức tạp, nói: “Sau khi viết tiếu thuyết, tôi đã tưởng tượng mình chính là sinh viên ở ký túc xá trong một kỳ nghỉ hè!”
“Sau đó, tôi tới trường học khác dụ dỗ nữ sinh viên, sau đó dẫn về phòng ký túc xá, trói lại và cầm tù các cô gái ấy, cuối cùng thì giết người vứt xác, vứt thi thể vào trong hố rác thải…”
“Nói tới hố rác thải…” Lưu Duy Nhất hối hận nói: “Mỗi ngày chúng tôi thường lên phòng nước trên tầng hai lấy nước, đều phải đi qua hố rác thải đó, miệng hố rác thải bị phong kín không được quét sơn, vẫn mang màu sắc của xi măng!”
“Cho nên, mỗi lần đi qua đó, trong đầu tôi đều sẽ có suy nghĩ kỳ quái, khiến tôi không ngừng tưởng tượng, cho nên… tôi mới có thể nghĩ ra tình tiết giết người như vậy!”
“Sau khi bản thảo bị mất” Lưu Duy Nhất nhớ lại, nói: “Sở dĩ tôi không viết lại một lần nữa là bởi vì tôi có người yêu rồi! Tôi theo đuổi hoa khôi, cũng chính là người vợ hiện tại của tôi, tình yêu đã làm thay đổi tâm tình của tôi, cho nên tôi đã không viết tiếp cuốn tiểu thuyết kia thêm một lần nào nữa…”
Sau khi nghe Lưu Duy Nhất giải thích, không chỉ Miêu Anh và Thôi Lệ Châu rơi vào trầm tư mà Triệu Ngọc ở trong phòng giám sát cũng đang nghiêm túc suy nghĩ, liệu tình huống đó có thể phát sinh không.
Lời Lưu Duy Nhất nói là sự thật sao?
Nếu đúng, vậy thì chứng tỏ có người bị bản thảo của anh ta hấp dẫn, trộm bản thảo của anh ta đi, đồng thời giết người dựa trên bảo thảo của anh ta!
Nếu… Không phải thì sao?
Lưu Duy Nhất giỏi biên soạn tiểu thuyết, có lẽ cũng là một nhân vật giống như Hàn Khoan.
Vậy thì… Lời khai hiện tại của anh ta cũng chỉ là một lý do thoái thác để anh ta thoát tội sao?
Biên soạn ra một câu chuyện như vậy là có thể giúp anh ta thoái khỏi diện tình nghi?
Thực ra, bản thảo căn bản không hề bị mất đi, hung thủ giết người từ đầu đến cuối chính là bản thân anh ta?
Có điều… Triệu Ngọc nhớ ra pháp y tìm được tế bào da khả nghi ở trên túi nhựa và băng dán, chỉ cần tiến hành xét nghiệm thì không sợ Lưu Duy Nhất nói dối!
“Tôi hỏi anh” Trong phòng thẩm vấn, Miêu Anh bắt đầu hỏi Lưu Duy Nhất: “Hôm nay tại sao anh lại muốn chạy tới Cục Cảnh sát vậy? Anh lén lút đi đi lại lại trước cửa phòng khám nghiệm tử thi là có mục đích gì?”
“Tôi… Tôi có biết phòng khám nghiệm tử thi gì đâu!” Lưu Duy Nhất nói: “Tôi… Tôi hôm nay đến đây là muốn nói rõ tình hình với cảnh sát!”
“Từ sau khi nghe được tin tức phát hiện thi thể ở trong tòa nhà Chí Trăn, tôi đã không thể ngồi yên được rồi! Khi đó tôi đã nghi ngờ liệu có người nào đó đã phỏng theo tiểu thuyết của tôi mà tiến hành giết người không!”
“Nếu không thì… Làm sao lại trùng hợp như vậy được chứ?” Lưu Duy Nhất vô tội nói: “Có điều, mặc dù nghĩ vậy nhưng cũng chưa chắc, lỡ không giống như tôi nghĩ thì sao?”
“Là bởi vì tòa nhà dạy học bị phá dỡ, phát hiện ra mộ táng nào đó? Hoặc là tình hình gì khác…”
“Thế nhưng…” Lưu Duy Nhất nuốt ngụm nước bọt, lại nói: “Mãi cho tới đêm qua, tôi đã vô cùng choáng váng!”
“Ở trong nhóm chat của lớp chúng tôi, có người thảo luận đến chuyện phát hiện ra thi thể trong tòa nhà Chí Trăn, bọn họ nói rằng thi thể được phát hiện trong hố rác thải được phong kín!”
“Hơn nữa, còn là bốn thi thể nữ…” Lưu Duy Nhất nắm lấy tóc của mình: “Tôi vừa nghe thấy tin tức này thì đầu ong lên một tiếng, lập tức mơ hồ!”
“Nếu là bốn thi thể nữ bị phong kín trong hố rác thải… Cái này chẳng phải… Cái này chẳng phải là tình tiết ở trong tiểu thuyết mà tôi viết năm đó sao?” Lưu Duy Nhất mang vẻ mặt thảm hại, nói năng lộn xộn: “Sao lại thế… Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy được chứ?”
“Cô cảnh sát, cô cảnh sát ơi, tôi không hề nói dối…” Lưu Duy Nhất cố gắng giải thích: “Sau khi tôi nghe được tin tức thì tôi đã biết mình có nghĩa vụ phải tới Cục Cảnh sát, báo cáo rõ ràng tình hình với các cô!”
“Cho nên, hôm nay tôi đã đến đây, nhưng mà vì đây là lần đầu tiên tôi tới Cục Cảnh sát nên sau khi đi vào đã bị lạc, không biết nên đi tới phòng nào?”
“Khi tôi còn đang tìm kiếm thì đã bị các cô nhào lên bắt lấy! Thật là, chuyện chỉ là như vậy thôi…”
“Anh…” Thôi Lệ Châu nhíu mày, hỏi một câu: “Anh vào bằng cách nào?”
“Tôi ghi danh ở cửa ra vào” Lưu Duy Nhất nói: “Tôi nói là tôi tới báo án, tôi đã lấy giấy chứng nhận ra cho bảo vệ ở cửa xem, còn ghi lại tên và số điện thoại nữa, sau đó thì tôi vào đây!”
“Bảo vệ nói là báo án ở tầng một, thế nhưng… Sau khi tôi đi vào thì lại không thấy chỗ báo án, nên đang muốn hỏi thăm xem sao!”
“Anh ta…” Nghe đến đây, đội trưởng Mưu ở phòng giám sát lập tức che mặt, sau đó giải thích: “Báo án ở cửa chính, khẳng định anh ta đi vào cửa ngách ở phía Đông rồi… Nơi đó vừa khéo là phòng khám nghiệm tử thi…”
“Tôi hỏi anh” Trong phòng thẩm vấn, Miêu Anh tiếp tục đặt câu hỏi: “Trong nhóm chat của lớp các anh là ai đăng tin tức đã phát hiện ra bốn thi thể ở trong hố rác thải?”
“Là… Là Khổng Tiêu Tuyết…” Lưu Duy Nhất nói: “Hình như… Hình như Lý Vũ Hàm cũng nói, còn có Trương Yến Yến nữa, mấy cô ấy… mấy cô ấy hình như cũng chỉ nghe từ người khác nói thôi!”
“Dù sao thì trường Đại học Hà Dương là trường học cũ của chúng tôi, các nam sinh chúng tôi còn từng ở tòa nhà Chí Trăn… Ở nơi đó xuất hiện thi thể, việc này đối với tôi mà nói khẳng định là một tin tức lớn, cho nên tất cả mọi người đều vô cùng để ý…”
“Anh có phương thức liên lạc của bọn họ không?” Miêu Anh hỏi.
“Có, có…” Lưu Duy Nhất nhanh chóng trả lời: “Ở trong điện thoại di động của tôi có số điện thoại của bọn họ!”
Nghe đến đó, Thôi Lệ Châu cầm điện thoại của Lưu Duy Nhất lên để anh ta lấy ra số điện thoại của những người này. Ai ngờ, sau khi Lưu Duy Nhất nhận lấy điện thoại thì lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi Miêu Anh: “Đúng rồi, cảnh sát, các… Các cô… làm thế nào mà phát hiện ra thi thể vậy? Nếu không phải thông qua quyển ‘Bí mật của tôi’ của tôi thì chẳng lẽ… là bởi vì phá dỡ tòa nhà Chí Trăn sao? Rồi đào được thi thể ra?”
“Cái gì thế!” Thôi Lệ Châu chỉ vào vài trang nhật ký đó và nói: “Chúng tôi thông qua tùy bút của anh mà phát hiện ra đấy! Ở trên này trùng hợp miêu tả quá trình anh vứt xác vào hố rác thải!”
“Hả?” Kết quả, Lưu Duy Nhất nghe vậy thì kinh hãi, vô cùng khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, run giọng nói: “Nói như vậy là… Các cô… Các cô vẫn chưa biết… Sự kiện kia à?”
“Sự kiện kia?” Miêu Anh ý thức được có điều bất thường, vội vàng đứng lên hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Chính là… Ừm…” Lưu Duy Nhất do dự nói: “Các cô không kiểm tra chỗ cây đa cổ thụ kia sao? Bên trong quyển ‘Bí mật của tôi’ của tôi không chỉ… không chỉ vứt xác ở hố rác thải thôi đâu…”
“Cái gì?” Thôi Lệ Châu kinh hãi, suýt nữa đã nhảy dựng lên: “Anh nói cái gì cơ? Không chỉ vứt xác ở hố rác thải? Vậy là vẫn còn vụ án khác sao? Cây đa lớn…” Nói xong, cô ta túm lấy cổ áo của Lưu Duy Nhất mà quát hỏi: “Con bà nhà nó! Là cây đa nào?”
“Nếu như…” Lưu Duy Nhất cũng bị dọa sợ, run rẩy đáp lại: “Nếu như người kia thật sự dựa theo ‘Bí mật của tôi’ mà giết người, vậy thì… Vậy thì… Ở phía dưới cây đa cổ thụ phía sau tòa nhà thí nghiệm của trường học hẳn là… hẳn là vẫn còn…”
Mẹ nó…
Lời vừa nói ra, mọi người ngồi đây đều sợ hãi!
Không chỉ Miêu Anh và Thôi Lệ Châu kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả nhóm người Triệu Ngọc ở trong phòng giám sát cũng bị chấn động!
Không ai ngờ rằng vụ án này vậy mà lại vượt xa khỏi dự đoán của bọn họ!