Chương 2128 Bàn về hoa khôi
Đêm khuya, Đại học Sư phạm Hà Dương, trước tòa nhà thí nghiệm, đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngàyCảnh sát kéo đường cảnh giới, nhân viên nhà trường cũng sớm cách ly các sinh viên còn ở trường.
Ở dưới cây đa cổ thụ, máy xúc đang tiến hành đào bới, hiện tại đã đào được mấy cái hố sâu, ở bên cạnh hố, đông đảo nhân viên pháp y đang sẵn sàng vào việc…
“Ngoại trừ hố rác thải và cây đa cổ thụ ra còn có chỗ nào khác nữa không?” Thôi Lệ Châu hỏi Lưu Duy Nhất.
Lưu Duy Nhất dùng sức lắc đầu: “Không có, không có, vốn là còn nhưng mà tôi chưa viết xong thì bản thảo đã bị mất rồi…”
“May mắn là anh chưa viết xong” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Nhìn chuyện tốt mà anh làm đi! Đây đã là lần thứ hai tôi gặp được rồi đấy!”
Sở dĩ Thôi Lệ Châu nói lần thứ hai, là bởi vì ở thành phố Hoàng Kim, đã có vụ giết người theo tiểu thuyết của Hàn Khoan rồi.
“Mấy người?” Ngô Tú Mẫn lời ít ý nhiều hỏi Lưu Duy Nhất: “Ở dưới cây đa có mấy người?”
“Một người, một người” Lưu Duy Nhất trả lời: “Tôi chỉ viết một người…”
“Vừa rồi tôi nghe người bên kia nói” Nhiễm Đào nói: “Phía trường học nói rằng cây đa cổ thụ này đã được trồng năm mươi năm rồi! Vô cùng kỳ lạ!”
“Theo lý thuyết, cây đa sinh trưởng ở khu vực nóng ẩm mưa nhiều như phương Bắc thì rất khó sống sót, giống như cây trúc, cho dù có cũng không sống lâu được!”
“Nhưng cây đa cổ thụ này thì khác!” Lưu Duy Nhất tiếp tục nói: “Từ lúc chúng tôi vào trường học, nó đã rậm rạp cành lá rồi, không có ai chăm sóc cẩn thận mà vẫn sống sót ở phương Bắc này!”
“Cho nên cây này vẫn luôn được coi là cây cát tường của trường đại học chúng tôi!” Lưu Duy Nhất lại mặc sức tưởng tượng, nói: “Khoa Văn học chúng tôi đã làm không ít bài thơ về nó đấy! Còn cả Khoa Mỹ thuật cũng thường xuyên lấy nó làm mẫu để vẽ tranh!”
“Ai có thể nghĩ tới, phía dưới cây cát tường này lại che giấu tội ác chứ?”
“Nói thật” Lưu Duy Nhất nói: “Lúc tôi viết ‘Bí mật của tôi’ cũng chỉ là ý tưởng đột phát, nếu như dưới cây thật sự chôn một thi thể, vậy thì thi thể này sẽ bị mọi người phát hiện muộn hơn một chút nhỉ?”
“Có khi nào… Chỉ đến khi cây đa cổ thụ chết rồi, lúc bị mọi người di dời đi mới có thể phát hiện ra không?”
“Cũng có thể, cho dù cây chết thì thi thể… vẫn mãi mãi không bị người khác phát hiện ra không?”
“Đầu óc của anh thật đúng là con mẹ nó không bình thường!” Triệu Ngọc mắng một câu, hỏi: “Tôi hỏi anh, trong lòng anh có phải đã nghi ngờ ai rồi không? Nếu như có người trộm bản thảo của anh, đồng thời thật sự dựa theo sách của anh mà đi giết người, vậy thì… Có khi nào anh đã biết người này có thể là ai không?”
“Đúng đấy!” Thôi Lệ Châu bổ sung: “Người này tất nhiên là bạn học của anh rồi! Anh suy nghĩ thật kỹ xem, thường ngày ai thường xuyên xem anh viết tiểu thuyết, mà còn là loại u ám có khuynh hướng giết người?”
“Việc này… Việc này…” Lưu Duy Nhất lộ vẻ khó xử, lắc đầu nói: “Không có mà? Trong ấn tượng, các bạn học của tôi không quan tâm đến tiểu thuyết của tôi như vậy đâu!”
“Hơn nữa…” Anh ta cẩn thận suy nghĩ một chút, lại nói: “Thời điểm tôi viết ‘Bí mật của tôi’, tôi đâu cho ai nhìn?”
“Mẹ nó!” Bỗng nhiên, Thôi Lệ Châu bỗng nhiên mở to mắt, hung hăng vỗ tay một cái, sau đó chỉ vào cái mũi của Lưu Duy Nhất, muốn nói cái gì đó!
Thế nhưng mọi người đợi mấy giây, lại phát hiện Thôi Lệ Châu vẫn không nói ra lời nào.
“Tiểu Thôi… Cô không sao chứ?” Nhiễm Đào quyệt miệng: “Giật hết cả mình, dọa tôi một hồi!”
“Không phải, không phải…” Thôi Lệ Châu bỗng nhiên kéo Triệu Ngọc sang một bên, sau đó ghé miệng sát tai Triệu Ngọc, cực kỳ nhỏ giọng nói: “Sếp à! Tôi đoán là… Anh nói xem… Có khi nào… Hung thủ thật sự chính là vợ của Lưu Duy Nhất không?”
Cái gì!?
Triệu Ngọc trừng mắt cứng lưỡi, nhưng suy nghĩ ngắn ngủi mấy giây, hắn chợt hiểu ra ý của Thôi Lệ Châu.
Đúng thế!
Trước đó ông hiệu trưởng kia đã đề cập tới chuyện năm hai đại học Lưu Duy Nhất đã theo đuổi hoa khôi.
Hoa khôi của trường không giống hoa khôi lớp, tất nhiên là dáng dấp xinh đẹp như hoa!
Thế nhưng, Lưu Duy Nhất thì trái lại, mặc dù dáng dấp cũng được, nhưng mà ném vào trong đám nam sinh thì có vẻ như không tính là quá xuất chúng?
Hoa khôi… Vì sao lại nhìn trúng anh ta?
Chẳng lẽ… Là nhìn trúng tiểu thuyết của anh ta à?
Nếu Lưu Duy Nhất đã nói “Bí mật của tôi” chưa từng cho người khác xem, vậy thì… Có lẽ nào đã bị bạn gái của anh ta thấy được?
Bạn gái của anh ta trộm bản thảo của anh ta đi, sau đó… Sau đó…
“Hoa khôi đã biến thành vợ của anh ta…” Thôi Lệ Châu nuốt ngụm nước bọt, nói với Triệu Ngọc: “Có khi nào… Hung thủ giết người thật sự chính là cô ta không? Giống như vụ án video giết người ấy, hung thủ căn bản chính là nữ!”
Ôi trời ơi…
Triệu Ngọc tiếp tục suy nghĩ dọc theo mạch suy đoán này, lập tức nghĩ thông suốt một điểm.
Cho tới bây giờ, bọn họ vẫn không thể xác định được phải chăng bốn cô gái kia có bị xâm phạm hay không, bọn họ chỉ vẻn vẹn thông qua vài dòng tùy bút của Lưu Duy Nhất mà nghi ngờ như thế, chứ không có cách nào xác định được các cô gái ấy đã bị xâm phạm…
Cho nên, hung thủ hoàn toàn có thể là nữ!
Còn nữa, điều này cũng đã giải thích được nghi hoặc của Triệu Ngọc, Triệu Ngọc đã từng nghi ngờ nếu những cô gái bị hại kia đều là người có nghề nghiệp đặc biệt, vậy thì vì sao hung thủ nhất định phải giết chết các cô gái ấy chứ?
Chẳng lẽ… Hung thủ giết người không vì điều gì khác… mà chỉ vì muốn giết người mới giết?
Hay là…
Triệu Ngọc nhìn Lưu Duy Nhất một cái, hiểu rõ ý của Thôi Lệ Châu, hẳn là Thôi Lệ Châu đang lo lắng vụ án này cũng có thể là hợp tác giết người!
Không chừng Lưu Duy Nhất cũng tham dự vào, là anh ta và bạn gái hoa khôi lúc đó cùng nhau gây án!
Có điều…
Hoa khôi… có biến thái như vậy không?
Triệu Ngọc không nhịn được mà nghi ngờ, cảm thấy suy luận của mình vẫn tồn tại rất nhiều chỗ không hợp lý.
“Như vậy đi!” Thôi Lệ Châu lặng lẽ nói: “Hiện giờ tôi sẽ dẫn người đi nói chuyện với vợ của anh ta,, nếu đã là thật thì không thể giả được, cứ sử dụng biện pháp cũ của chúng ta, lừa cô ta một phen?”
“Không được!” Triệu Ngọc vội vàng nói: “Tình hình lần này khác, còn hơi sớm để dùng biện pháp cũ! Chí ít chúng ta phải hiểu rõ bối cảnh của đôi vợ chồng này trước mới được!”
“Như vậy đi” Triệu Ngọc ra lệnh: “Cô hãy đi sưu tập tài liệu cặn kẽ về đôi vợ chồng này trước, chúng ta sẽ thông qua tư liệu để phân tích xem sao, sau đó thì sắp xếp kế hoạch, như vậy sẽ ổn thỏa hơn!”
“Được! Nghe anh!” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Nếu đã như vậy thì tôi phải đi ngay! Nếu quả thật đào được thi thể thì đừng quên nói với tôi một tiếng đấy…”
“Được” Triệu Ngọc gật đầu: “Đi đi!”
Ai ngờ, bên này mới tiễn Thôi Lệ Châu, Triệu Ngọc vừa nghiêng đầu quay lại thì trùng hợp đụng phải bạn gái Miêu Anh.
Hắn thấy tiểu thư Miêu khoanh tay lại, trên mặt không có biểu cảm gì.
Càng là vẻ mặt không vô cảm, Triệu Ngọc càng chột dạ.
“Triệu Ngọc, anh có cảm thấy anh đang vả vào mặt em không?” Miêu Anh oán giận nói: “Trước đó chúng ta đã nói như thế nào? Anh ở trong khách sạn nghỉ ngơi thật tốt thì khó khăn lắm sao?”
“Không phải, không phải, em nghe anh giải thích đã!” Triệu Ngọc vội xua hai tay: “Hôm nay chỉ là trùng hợp, trùng hợp đụng phải mọi người đi bắt kẻ tình nghi quan trọng thôi! Anh còn tưởng rằng vụ án này có chân tướng rõ ràng rồi chứ! Cho nên đã theo tới đây… Ha ha…”
“Haizz!” Tiểu thư Miêu thở dài một tiếng: “Nếu đã như vậy thì bây giờ anh đã biết được vụ án vẫn chưa kết thúc, cho nên mời anh trở về đi!”
“Ừm… Việc này…” Triệu Ngọc quanh co, vừa định giải thích.
Kết quả đúng lúc này, máy xúc ở phía xa bỗng nhiên dừng lại, hiện trường có người cao giọng hô to: “Nhanh lên! Mang đèn chiếu tới đây, có khả năng đã đào được thứ gì đó rồi!”