Chương 2129 Ai động vào bản thảo của tôi
“Hẳn cũng là nữ” Nhìn hiện trường đào bới phía xa, Lưu Duy Nhất bất lực ngồi xổm trên mặt đất, hối hận nói: “Cũng giống thi thể nữ ở hố rác thải, tôi vốn muốn viết nhiều một chút, nhưng vẫn chưa xong thì bản thảo đã bị mất rồi!”“Cô gái này…” Miêu Anh hỏi: “Là anh tưởng tượng ra à?”
“Phải!” Lưu Duy Nhất trả lời: “Là sinh viên trường khác, nhân vật chính mà tôi viết thích các cô gái trẻ tuổi mặc quần áo màu hồng, cho nên thường tới trường đại học khác tìm kiếm”
“Vì sao…” Miêu Anh lại hỏi: “Không tìm kiếm ở trường học của các anh?”
“Bởi vì nếu là nữ sinh của chính trường đó bị mất tích, vậy thì người ta sẽ bắt đầu cẩn thận tìm kiếm từ trong trường, ví dụ như thả chó gì đó, chắc sẽ rất dễ dàng tìm được thi thể…” Lưu Duy Nhất không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Mẹ nó, suy nghĩ thật chu đáo chặt chẽ” Triệu Ngọc quát: “Thế nhưng, nếu vụ án giết người mà anh thiết kế xảy ra vào mùa hè, vậy thì sinh viên trường khác không phải cũng đang trong kỳ nghỉ ư?”
“Hung thủ đi chỗ nào tìm kiếm chứ?”
“Cái này… Cái này… Thật đúng là…” Ai ngờ, vậy mà Lưu Duy Nhất lại phụ họa theo Triệu Ngọc, nói: “Cho nên mới nói, lúc ấy tôi viết còn chưa thành thục mà! Lúc ấy tôi chưa theo đuổi được hoa khôi, cũng chính là vợ hiện tại của tôi, trong lòng hơi buồn bã, cho nên mới viết tiểu thuyết đen tối biến thái như vậy để an ủi và lấp đầy khoảng trống trong con người mình…”
“Anh thật đúng là có bệnh!” Nhiễm Đào trừng to mắt nói: “Trước đây không phải anh còn nói anh viết tiểu thuyết là để được in lên tạp chí gì đó sao?”
“Cái này… Cái này cũng đâu mâu thuẫn gì?” Lưu Duy Nhất giải thích: “Mặc dù hắc ám biến thái, nhưng mà ở niên đại đó chắc có thể được đăng lên! Nói không chừng sẽ rất đắt khách đấy!”
“Chỉ cần có phần kết thúc mang tính tích cực, ví dụ như hung thủ vì thế mà trả giá đắt, rơi vào đường cùng, bị đưa ra ngoài công lý vân vân…”
“Tôi còn một nghi vấn” Triệu Ngọc lại hỏi: “Tiểu thuyết của anh viết là trong kỳ nghỉ hè, vậy tiểu thuyết đó được anh viết vào lúc nào vậy? Cũng là lúc nghỉ hè ư?”
“Đúng đúng…” Lưu Duy Nhất gật đầu: “Chỉ có nghỉ hè thì tôi mới có nhiều thời gian…”
“Là mùa hè khi kết thúc năm nhất, chuẩn bị vào năm thứ hai đại học à?”
“Đúng vậy!” Lưu Duy Nhất gật đầu lần nữa.
“Vậy… Anh viết ở đâu?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Viết ở trong trường học sao?”
“Không” Lưu Duy Nhất lắc đầu: “Viết khi ở nhà, mùa hè năm đó tôi chưa từng tới trường học lần nào! Tôi viết ở nhà, còn viết trong hiệu sách nữa, hễ nhàn rỗi buồn bực là viết, thực ra… cũng không viết được bao nhiêu!”
“Vậy sau đó làm sao mà bị mất chứ?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Không phải ở trường học à?”
“Không…” Lưu Duy Nhất nhớ lại, nói: “Lúc bị mất đã là mùa đông của năm thứ hai đại học. Thỉnh thoảng, tôi hay cầm bản thảo ra viết trong lớp tự học…”
“Sau đó có một ngày, không biết tại sao mà tìm kiểu gì cũng không thấy đâu nữa… Bình thường, tôi hay tiện tay đặt bản thảo trên đống sách, có đôi khi sẽ đặt trên giường trong ký túc xá Khoa Văn học, không ai lại cảm thấy hứng thú với thứ này của tôi đâu!”
“Lúc ấy, tôi thật sự vô cùng mất mát, gần như tôi đã hỏi thăm từng bạn học của mình, nhưng không tìm được…”
“Lúc ấy hình như đã viết được mấy trăm nghìn chữ, mặc dù nội dung hơi biến thái, nhưng mà tôi thật sự thích, cho dù không thể xuất bản thì ít nhất cũng phải lưu làm kỷ niệm chứ!”
“Nhưng không biết tại sao mà không tìm lại được nữa…”
“Nói cách khác” Triệu Ngọc hỏi: “Anh khẳng định bản thảo mất ở trong trường học đúng không?”
“Đúng vậy!” Lưu Duy Nhất trả lời: “Tôi cảm thấy không chỉ là lớp chúng tôi thôi đâu, khi đó, ký túc xá của chúng tôi trước giờ không khóa cửa, gần như ai cũng có thể đi vào, cho nên… Nếu quả thật có người trộm tiểu thuyết của tôi thì toàn bộ sinh viên ở tòa nhà Chí Trăn đều có hiềm nghi!”
“Đương nhiên, còn một loại khả năng rất nhỏ…” Lưu Duy Nhất lại nói: “Đó chính là trên đường tôi tan học hoặc đi học đã làm rơi mất, bản thảo bị rơi ra khỏi cặp của tôi…”
“Mẹ nó!” Nhiễm Đào nheo mắt lại: “Nói như vậy thì sinh viên toàn trường đều có hiềm nghi sao?”
“Nhưng mà khả năng đó rất nhỏ” Lưu Duy Nhất nói: “Tôi là một người rất cẩn thận, đâu thể phạm phải sai lầm cấp thấp đó chứ?”
“Vậy…” Triệu Ngọc nhìn thoáng qua hiện trường đào bới ở phía xa, lại nhìn đồng nghiệp xung quanh, cuối cùng mới hỏi Lưu Duy Nhất vấn đề trọng điểm: “Tôi nghe nói vợ của anh chính là bạn học của anh lúc đó? Là hoa khôi của trường học các anh sao?”
“Hả?” Lưu Duy Nhất hơi bất ngờ, vội vàng gật đầu: “Phải! Sao vậy? Vì sao anh lại đột nhiên nhắc tới cô ấy?”
“Anh theo đuổi cô ấy thành công vào lúc nào?” Triệu Ngọc mặt không thay đổi hỏi.
“Tôi… ừm…” Lưu Duy Nhất nuốt ngụm nước bọt, trả lời: “Tôi đã theo đuổi thành công vào Tết năm thứ hai đại học, trong lúc từ khi nghỉ đông… cho tới Tết, xem như đã hoàn toàn xác định quan hệ rồi!”
“Lúc đó…” Triệu Ngọc suy tư một chút rồi hỏi: “Bản thảo của anh đã bị mất rồi?”
“Đúng vậy!” Lưu Duy Nhất dường như hiểu ra gì đó, nhanh chóng giải thích với Triệu Ngọc: “Là thế này, Nhiếp Nhã (vợ của Lưu Duy Nhất) là bạn học cấp hai của tôi, nhà khá gần nhau…”
“Khi… còn rất nhỏ, quan hệ của chúng tôi đã thân thiết rồi, không thể nói là thanh mai trúc mã nhưng giữa hai người đều có cảm giác…”
“Sau đó, chúng tôi cùng nhau ghi danh vào Đại học Sư phạm, đương nhiên tôi cho rằng tôi có thể theo đuổi cô ấy, để cô ấy làm bạn gái của tôi…”
“Thế nhưng không ngờ tới, vào năm nhất đại học, chúng tôi xảy ra một chút hiểu lầm, cô ấy xinh đẹp như vậy, tôi đây lại hay ghen tuông, cho nên đã xảy ra một chút cãi vã nhỏ, náo loạn một hồi, rồi cô ấy không thèm để ý tới tôi nữa…”
“Khiến cho tôi buồn bã cả năm nhất đấy, cho nên mới viết ra tiểu thuyết đen tối biến thái như vậy…”
“Sau đó, bản thảo bị mất, tâm trạng của tôi càng thêm sa sút, mỗi ngày trôi qua đều ngơ ngơ ngác ngác, trông rất thê thảm…”
“Mãi cho tới kỳ nghỉ đông năm thứ hai đó, Nhiếp Nhã thấy tôi ngày càng gầy gò thì đau lòng, lúc ấy mới chủ động hẹn tôi, giải trừ hiểu lầm giữa chúng tôi, từ đó xác lập quan hệ…”
“Cho nên từ đó về sau, tôi không còn viết tiểu thuyết đen tối như vậy nữa, gần như đã quên hẳn chuyện này, không còn nhớ nhung một chút nào!”
“Không ngờ… Hôm nay… Vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy!” Lưu Duy Nhất đau khổ hối hận nói: “Rốt cuộc là ai nhất định phải dựa theo bản thảo của tôi mà đi giết người chứ?”
“Đợi đã…” Triệu Ngọc bỗng nhiên khoát tay hỏi: “Tôi vẫn chưa hỏi xong vấn đề vừa rồi đâu! Tôi hỏi anh, vợ của anh có nhìn thấy anh viết tiểu thuyết không??”
“Cái gì?” Lưu Duy Nhất nhớ lại một chút, nói: “Tôi là chủ tịch Liên đoàn Văn học, tiểu thuyết mà tôi viết, cô ấy dù sao cũng sẽ đọc vài lần chứ?”
“Không phải tôi nói tới sau khi hai người kết hôn, mà là nói lúc hai người còn đi học!” Triệu Ngọc nhắc nhở.
“Lúc đi học sao? À…” Lưu Duy Nhất vội vàng trả lời: “Mới đầu thì có đọc, tôi thường xuyên viết một vài bài thơ tình tặng cô ấy, cô ấy thỉnh thoảng có đọc, nhưng mà… Tôi phát hiện thực ra cô ấy không cảm thấy hứng thú với những bài thơ đó!”
“Cho nên sau này tôi không viết nữa, cô ấy học Khoa Âm nhạc, vẫn thích ca hát khiêu vũ gì đó hơn…”
“Vậy thì…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Rốt cuộc cô ấy đã thấy tiểu thuyết mà anh từng viết lúc lên đại học bao giờ chưa?”
“Việc này… Việc này à…” Cuối cùng, Lưu Duy Nhất cũng hiểu ý của Triệu Ngọc, khẩn trương giải thích: “Anh cảnh sát à, thật sự không có chuyện ấy đâu! Không lẽ anh cho rằng bản thảo của tôi là… là… bị vợ tôi lấy đi sao?”
Lời vừa nói ra, không khí bỗng chốc xôn xao, tất cả nhân viên cảnh sát ở đây đều bị chấn động…