Chương 2132 Người bị hại bị lãng quên
Ba ngày sau, trong phòng họp tại Cục Cảnh sát Thừa ChâuBốn bức ảnh chân dung 3D của bốn thi thể đã được phục hồi, xuất hiện trên màn hình lớn của phòng họp.
Đại đội trưởng Mưu Vĩnh Ân đang vây quanh bốn bức ảnh chân dung, sắp xếp những công việc kế tiếp, bọn họ đang phân ra cho các Cục Cảnh sát trên cả nước để hợp tác điều tra, tìm kiếm thân phận của bốn cô gái này.
“Căn cứ vào tư liệu ADN…” Pháp y Trương Bồi Bồi giới thiệu với cuộc họp: “Bốn người bị hại này đều không phải người Thừa Châu bản địa, các cô gái đều đến từ những nơi khác”
“Trong đó, thi thể số hai và số ba là người ở khu Nam Vân, chúng tôi đã thu nhỏ phạm vi”
“Thi thể nữ số bốn đến từ phụ cận Quế Châu…”
“Còn về thi thể nữ số một và số năm thì còn cần xác nhận một bước nữa…”
“Ừm…” Đội trưởng Mưu sửa sang lại một chút tư liệu và nói: “Chúng ta sẽ gửi tư liệu tương ứng để xác thực hai thi thể này, để bọn họ điều tra trọng điểm!”
“Đội trưởng Mưu” Triệu Ngọc dặn dò: “Nếu như có ảnh chân dung của bốn thi thể, vậy thì trọng điểm điều tra có lẽ còn đặt ở chính Thừa Châu!”
“Đúng vậy, tôi hiểu rồi!” Đội trưởng Mưu nói: “Trước đó, chúng ta cần tiến hành so sánh với những án lệ mất tích năm đó, trước mắt đã phát hiện những vụ án cùng loại, giờ đang xác nhận lần lượt!”
Thế là Triệu Ngọc lại liên tiếp bố trí mấy công việc, cuộc họp lúc này mới kết thúc, các cảnh sát Cục Cảnh sát Thừa Châu đều bắt tay điều tra nhiệm vụ của mình.
“Xem ra” Sau khi tan họp, Thôi Lệ Châu chỉ vào màn hình lớn và nói: “Những cô gái này chắc không phải sinh viên đại học nhỉ? Thật sự không ngờ Thừa Châu rộng lớn như vậy mà trong vài năm đó lại chưa từng xảy ra vụ án sinh viên mất tích!”
“Pháp y Trương” Triệu Ngọc trực tiếp hỏi Trương Bồi Bồi: “Thi thể thứ năm được phát hiện ở dưới cây đa cổ thụ đã có tin tức mới nhất chưa?”
“À, đây là báo cáo” Trương Bồi Bồi đưa tư liệu cho Triệu Ngọc: “Dường như không có khác biệt so với bốn thi thể trước, là một cô gái trẻ tuổi, chết vì ngạt thở, trên chân từng sơn móng, trên tay thì không…”
“Lại là sơn móng chân…” Triệu Ngọc khẽ nhíu mày, cảm thấy vô cùng kỳ quặc.
“Đúng rồi” Trương Bồi Bồi lại nói: “Tổ trưởng Triệu, tôi không biết trước đó anh có để ý đến chuyện này hay không?”
“Tôi cũng chỉ vừa mới nghĩ tới thôi, thông qua khám nghiệm thi thể, tôi phát hiện ra chiều cao của năm người bị hại về cơ bản đều tương tự nhau, chiều cao của các cô gái đều là khoảng 1m55!”
“Ồ?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Sơn móng chân, chiều cao… Con mẹ nó…” Suy nghĩ mấy giây, hắn nhanh chóng quay đầu hỏi Tăng Khả: “Tăng Khả, trước đó có phải tôi đã bảo cậu thông báo với Lưu Duy Nhất, để anh ta viết lại một bản nhật ký giết người một lần nữa không?”
“Vâng!” Tăng Khả gật đầu, nhanh chóng mở điện thoại di động của mình ra: “Trước đó em đã gửi cho anh rồi, tên là ‘Bí mật của tôi’, bởi vì thời gian có hạn nên em bảo anh ta viết một phần đề cương đại khái trước đã!”
“Một lúc nữa, em sẽ gọi điện thoại cho anh ta, đoán chừng đã viết xong bản kỹ càng rồi chứ nhỉ? Chỉ là có điều…” Tăng Khả lo lắng: “Dù sao cũng chỉ là tác phẩm của một lần nổi hứng nhất thời từ hơn hai mươi năm trước, có rất nhiều chi tiết mà Lưu Duy Nhất đã không còn nhớ nổi!”
“Điều này không quan trọng” Triệu Ngọc nói: “Bây giờ cậu nhanh chóng gọi điện thoại cho anh ta, hỏi anh ta xem trong sách có miêu tả đặc điểm cụ thể của người bị hại không?”
“Ví dụ như chiều cao cân nặng, bề ngoài của người bị hại, trên chân có sơn móng chân hay không?”
“À… Vâng, vâng…” Tăng Khả nhanh chóng quơ lấy điện thoại, đi hỏi thăm Lưu Duy Nhất.
“Sếp không nói thì còn đỡ, hiện giờ lại nói như thế” Thôi Lệ Châu nhanh chóng đứng ở trước mặt màn hình lớn, nói: “Bảo sao vừa rồi tôi lại cứ có cảm giác là lạ!”
“Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy dáng dấp của bốn cô gái bị hại này đều khá giống nhau sao?”
Việc này…
Tất cả mọi người đều xoay người sang, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Quả nhiên, nếu không phải đặc biệt cẩn thận xem xét mới phát hiện ra khuôn mặt của bốn cô gái bị hại này vô cùng giống nhau thì mọi người còn tưởng rằng là do vấn đề khôi phục hình ảnh 3D, bây giờ nhìn lại, có lẽ đúng là dáng dấp của bốn cô gái này rất giống nhau!
“Nếu… Nếu là như vậy…” Miêu Anh nói: “Chẳng phải đã chứng tỏ hung thủ giết người có mang tính lựa chọn sao? Có phải hắn ta có tâm lý giết người phức tạp nào đó?”
“Chắc hẳn là vậy nhỉ?” Thôi Lệ Châu nhếch miệng: “Không có vấn đề tâm lý thì đâu ai nhặt được một quyển sách rồi đi giết người dựa theo câu chuyện trong sách chứ?”
“Nếu đúng là như vậy thì chỉ có trong tiểu thuyết hay phim ảnh trinh thám thôi!”
“Ừm…” Trương Bồi Bồi ra hiệu một cái rồi lại nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, thật ngại quá, vừa rồi tôi còn chưa nói hết!”
“Ồ?” Triệu Ngọc nhanh chóng che miệng, đưa tay nói: “Là chúng tôi có lỗi!”
“Tổ trưởng Triệu” Trương Bồi Bồi lại nói: “Trước đây khi đi thực tập theo thầy Cao, tôi cũng từng gặp một vụ án tương tự, lúc ấy cũng không tài nào tìm được người có ADN tương xứng với người chết, từ đầu đến cuối không thể nào xác nhận được thân phận của người chết!”
“Chúng tôi thẩm tra đối chiếu với các vụ án mất tích, cũng gửi thông báo tìm người nhận thi thể, nhưng vẫn không thể tra được…”
“Sau khi… sau khi chúng tôi phá vụ án đó xong mới phát hiện, hóa ra…” Trương Bồi Bồi nói: “Người chết lại là trẻ mồ côi của cô nhi viện!”
“Bởi vì vô thân vô cố, cho nên sau khi người đó bị mất tích thì không có ai báo án, càng không có ai nhập tin tức vào kho số liệu của người mất tích!”
“Cho nên…”
“À…” Triệu Ngọc gật đầu một cái: “Thật đúng là sống đến già học đến già, liệu trong vụ án nhật ký giết người này có thể tồn tại khả năng đó hay không?”
“Người chết đều là trẻ mồ côi của cô nhi viện sao?” Thôi Lệ Châu nói: “Người chết đều khoảng chừng hai mươi tuổi, dù sao cũng phải có bạn bè hoặc là đồng nghiệp chứ?”
“Mất tích mà không có ai báo án à?”
“Việc này cũng khó mà nói được” Triệu Ngọc nói: “Có khả năng không phải tất cả đều là trẻ mồ côi thì sao? Hoặc là các cô gái này đều làm nghề ‘đó’, cho dù mất tích cũng chẳng có ai lo nghĩ tới?”
“Không có, không có đâu…” Lúc này, Tăng Khả vội vàng trở về nói: “Lưu Duy Nhất nói rằng anh ta chưa từng viết vào sách bất cứ tình tiết nào liên quan tới sơn móng chân, cho dù là móng chân hay là móng tay đi nữa!”
“Còn nữa, về tướng mạo và chiều cao của người chết, rốt cuộc anh ta có miêu tả cụ thể hay không thì thực sự không nhớ rõ!”
“Sơn móng chân…” Thôi Lệ Châu lại quyệt miệng lần nữa: “Sếp à, hiện giờ tôi đã dần hiểu được ý của anh rồi! Có phải anh nghi ngờ lớp sơn trên móng chân của người chết… là… là… do chính hung thủ sơn lên cho các cô gái ấy không?”
“Mẹ nó…” Nhiễm Đào líu lưỡi: “Lại là một tên sát thủ biến thái sao? Hình như tôi đã từng gặp tình tiết này trong một bộ phim Hồng Kông nào đó rồi… Ôi trời, da gà đã nổi lên cả rồi…”
“Nếu đúng là như vậy” Miêu Anh nhíu chặt lông mày: “Thì tại sao lại phải làm thế?”
Nói đến đây, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên tìm kiếm một người, hiển nhiên đối với vấn đề này, chuyên gia tâm lý Ngô Tú Mẫn có quyền lên tiếng nhất.
Nhưng mà thời khắc này, Ngô Tú Mẫn lại không có ở đây, cô ấy còn đang đi điều tra chuyện nhóm chat của lớp Lưu Duy Nhất.
Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, trong lúc mọi người đang tìm thì Ngô Tú Mẫn trùng hợp đẩy cửa phòng họp bước vào, nói với nhóm người Triệu Ngọc: “Hóa ra mọi người đều ở đây, tôi còn tưởng rằng mọi người đều ở văn phòng đó!”
“Tổ trưởng” Cô ấy vội vàng đi tới trước mặt Triệu Ngọc, báo cáo: “Tôi đã điều tra rõ ràng rồi, vấn đề nhóm chat không có vấn đề!”
“Ừm… Chị đang đọc vè đọc nhịu à?” Triệu Ngọc le lưỡi.
“Tôi đã điều tra nơi phát ra tin tức” Ngô Tú Mẫn nói: “Ở trong đám bạn học của Lưu Duy Nhất có một người tên là Khổng Tiêu Tuyết, chồng của Khổng Tiêu Tuyết là giảng viên của trường Đại học Sư phạm!”
“Ngày đó sau khi phát hiện thi thể ở dưới hố rác thải, chồng của cô ấy cũng tới hiện trường, cho nên biết rõ chuyện thi thể”
“Bởi vì tin tức ở trường học tương đối nhạy cảm” Ngô Tú Mẫn nói: “Cho nên chồng của cô ấy vẫn luôn ở hiện trường nghe ngóng tình hình, cuối cùng thăm dò được tin tức từ một nhân viên thu thập chứng cứ nào đó, biết được bốn thi thể đều là nữ, sau đó lan tin tức này ra ngoài!”
“Dù sao thì nam sinh trong lớp của Khổng Tiêu Tuyết cũng đã từng ở tòa nhà Chí Trăn, cho nên tin tức này cứ thế truyền tới nhóm chat của lớp bọn họ…”