← Quay lại trang sách

Chương 2133 Sinh viên thể dục

“Về điểm này, tôi đã xác nhận rồi” Ngô Tú Mẫn nói: “Vấn đề quả thật xuất phát từ phía chúng ta, việc phong tỏa tin tức không được chặt chẽ cẩn thận!”“Giảng viên Khoa Báo chí à?” Triệu Ngọc lẩm bẩm, hỏi: “Nếu là chồng của Khổng Tiêu Tuyết, có phải là… cũng khá quen thuộc với trường Đại học Sư phạm Hà Dương không?”

“Người này có lẽ không có vấn đề đâu” Ngô Tú Mẫn trả lời quả quyết: “Sở dĩ muộn như vậy tôi mới trở về báo cáo là vì xác nhận người này!”

“Anh ta học Đại học Thủ đô, chưa từng học ở Đại học Sư phạm Hà Dương, còn nữa…” Ngô Tú Mẫn lại nói: “Người này đã có uy tín về phương diện báo chí ở Thừa Châu, thường xuyên tham gia đào tạo, vô cùng nổi tiếng ở trong ngành!”

“Hơn nữa, khả năng nắm bắt tin tức của anh ta khá là nhạy bén, cảnh sát chúng ta căn bản không phải là đối thủ của anh ta, bị anh ta moi mất tin tức cũng chẳng có gì là lạ!”

“May là…” Thôi Lệ Châu chép miệng: “Chỉ nói một số tin tức trong nhóm lớp, nếu thật sự lan đến tai truyền thông thì sẽ ảnh hưởng tới việc điều tra phá án của chúng ta!”

“Cũng may” Ngô Tú Mẫn nói tiếp: “Anh ta chỉ nói với vợ của anh ta là Khổng Tiêu Tuyết, và một số bạn học của Khổng Tiêu Tuyết thôi… Thực ra, cho dù anh ta thực sự đăng tin trên truyền thông thì e là chúng ta khó có thể làm gì anh ta!”

“Không sao đâu” Triệu Ngọc bình tĩnh nói: “Chúng ta đã đăng thông báo tìm người nhận thi thể, đồng nghĩa với việc tin tức phát hiện bốn thi thể nữ ở tòa nhà Chí Trăn của Đại học Sư phạm Hà Dương đã truyền ra ngoài, mọi người ai cũng sẽ biết!”

“Không gây ảnh hưởng gì đến vụ án của chúng ta cả!”

“Tổ trưởng!” Ngô Tú Mẫn lại nói: “Sau khi có hình ảnh 3D, tôi đã hỏi từng người bạn học của Lưu Duy Nhất, không ai trong số họ quen biết nạn nhân!”

“Có lẽ không liên quan đến sinh viên trường họ…”

“Mọi người nói xem…” Thôi Lệ Châu bất chợt nảy sinh ý nghĩ: “Năm đó, hung thủ dẫn một cô gái lạ mặt vào trường học, liệu các bảo vệ có phát hiện ra điều gì không?”

“Khi đó, trường học đang nghỉ hè, có lẽ bảo vệ sẽ có chút ấn tượng chứ nhỉ?”

“Nếu… chúng ta tìm được bảo vệ khi đó, có phải là…”

“Hơn hai mươi năm rồi đấy…” Nhiễm Đào tặc lưỡi: “Bảo vệ thời đó hiện giờ còn sống hay không cũng là một vấn đề!”

“Sếp thường nói rằng dù chỉ có một tia hy vọng thôi thì chúng ta vẫn phải dốc toàn lực nắm bắt!” Thôi Lệ Châu nói một cách kiên định và quả quyết: “Đôi lúc, thứ mà con người nhìn thấy trong thoáng chốc, có lẽ cả một đời cũng không thể quên được! Có lẽ sẽ tìm thấy thứ gì đó?”

“Sếp à!” Thôi Lệ Châu nói: “Dù sao thì công việc hiện tại của tôi cũng đã hoàn thành, hay chuyện bảo vệ cứ giao cho tôi đi!”

“Bây giờ tôi sẽ đi liên lạc với bên phía nhà trường, bảo họ giao danh sách bảo vệ năm đó cho tôi, tôi sẽ đi tìm từng người một!”

Trước đây, Triệu Ngọc cử Thôi Lệ Châu đi điều tra tình hình của Lưu Duy Nhất và Nhiếp Nhã, qua cuộc điều tra, trên cơ bản họ đã loại trừ khả năng gây án của cặp vợ chồng này.

Cho nên Thôi Lệ Châu đã hoàn thành nhiệm vụ.

“Ừ…” Triệu Ngọc chậc lưỡi thở dài: “Được rồi! Cô hãy đi điều tra xem sao, có điều… tôi có thể giúp cô thu hẹp phạm vi một chút!”

“Hả? Phạm vi?” Thôi Lệ Châu vội hỏi: “Phạm vi gì?”

“Nếu Lưu Duy Nhất đã được loại bỏ hiềm nghi, vậy thì… chúng ta có thể đặt ra một giả thiết đơn giản” Triệu Ngọc nói: “Năm đó, khi tổ chức đại hội thể dục thể thao sinh viên toàn quốc, cũng chính là kỳ nghỉ hè năm 1977, Lưu Duy Nhất đã viết quyển ‘Bí mật của tôi’…”

“Sau đó, vào mùa đông năm đó, khi anh ta học năm thứ hai đại học thì làm mất bản thảo, cũng tức là nếu như hung thủ có được bản thảo của anh ta, hơn nữa còn chuẩn bị ra tay giết người thì chỉ có thể ra tay vào kỳ nghỉ hè hoặc kỳ nghỉ đông năm sau!”

“Mà trong bản thảo ghi là nghỉ hè, cho nên… tôi cảm thấy khả năng hung thủ ra tay thực hiện vụ án đầu tiên vào thời gian nghỉ hè năm 1998 là cao nhất!”

“Kế tiếp, pháp y Trương có nói rằng thi thể nữ số hai và số ba đã tử vong vào cùng một năm, vậy thì có lẽ là năm 1999, bây giờ lại phát hiện thi thể nữ số bốn và số năm cũng cùng một năm, cho nên có thể là năm 2000!”

“Cho nên…” Triệu Ngọc nói: “Lúc đi điều tra, cô tập trung điều tra ba năm này là được!”

“À…” Thôi Lệ Châu gật đầu.

“Đều là mùa hè!” Lúc này, Trương Bồi Bồi đột nhiên bổ sung một câu: “Chúng tôi phát hiện một số vi khuẩn ăn xác thối còn sót lại trên bốn bộ hài cốt, loại vi khuẩn này chỉ có thể hoạt động ở nhiệt độ cao hơn hai mươi độ”

“Cho nên, có thể xác định bốn nạn nhân đầu đã bị sát hại vào ngày hè nóng bức! Nhưng còn nạn nhân thứ năm, bởi vì chôn sâu trong bùn đất nên tạm thời vẫn chưa thể đưa ra phán đoán hữu hiệu nào, nhưng dựa vào độ phân hủy của xương cốt thì có lẽ là cùng năm với thi thể số bốn, thời gian xem chừng không chênh lệch gì nhau!”

“Được, tôi hiểu rồi” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Lát nữa tôi sẽ xin đội trưởng Mục vài người đi cùng với tôi!”

“Từ năm 1998 đến năm 2000, trong vòng ba năm giết chết năm người!” Nhiễm Đào bấm ngón tay tính toán và nói: “Người này… có phải là nhỏ hơn Lưu Duy Nhất đúng một khóa hay không? Không phải là bạn học của họ?”

“Cũng tức là…” Nhiễm Đào nhíu mày: “Những gì tôi làm trước đây là vô ích rồi nhỉ? Tập trung toàn bộ sự chú ý lên người bạn học của Lưu Duy Nhất?”

“Hả?” Thôi Lệ Châu vỗ trán, kinh thán một câu: “Anh Đào, anh uống phải melatonin à? Lối suy nghĩ hôm nay kỳ diệu lắm đấy!”

“Lại đây, chúng ta tính toán thử xem!” Nhiễm Đạo cầm bút lên vừa ghi vừa nói: “Lưu Duy Nhất làm mất bản thảo vào mùa đông năm thứ hai đại học, ba năm tiếp theo liên tục xảy ra án mạng…”

“Sau đó, chúng ta đặt giả thiết có một sinh viên khi đó đang học năm nhất đại học nhặt được bản thảo của anh ta, sau đó dựa theo thời gian trong bản thảo để giết người, tức là vào mùa hè năm thứ hai đại học!”

“Về sau, năm thứ ba giết hai người, năm thứ bốn… ừm… ờ… lại giết hai người thì sao?”

“Đúng đấy!” Triệu Ngọc khoanh tay nói: “Trước đây chúng ta từng thảo luận vấn đề này rồi, mùa hè năm thứ tư mà vẫn còn giết người thì hơi vô lý!”

“Tháng tư năm đó, họ đã kết thúc đời sinh viên, đi khắp nơi thực tập rồi…”

“Nếu người này vẫn còn ở trường học…” Triệu Ngọc hỏi: “Có phải có thể dễ dàng tìm ra được hay không?”

“Tổ trưởng!” Lúc này, Tăng Khả đột nhiên lên tiếng: “Lúc mọi người thảo luận, em đã điều tra rồi, khóa sinh viên nhỏ hơn khóa Lưu Duy Nhất không sống ở tòa nhà Chí Trăn!”

“Hả?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Không sống ở tòa nhà Chí Trăn à?”

“Đúng vậy!” Tăng Khả nói: “Trên ghi chép hiển thị rõ ràng, bởi vì tòa nhà Chí Trăn được cải tạo từ một tòa dạy học, ba tầng trên vẫn còn phòng học, không tiện cho lắm, cho nên năm đó trường học đã xây thêm một tòa ký túc xá khác, từ sau khóa của Lưu Duy Nhất, trong tòa nhà Chí Trăn chỉ còn lại sinh viên thể dục!”

“Ồ!” Nhiễm Đào cười nói: “Sinh viên thể dục thích gây sự, trường học của bọn tôi cũng cho ở riêng, ha ha ha…”

“Sinh viên thể dục?” Triệu Ngọc hỏi: “Tức là người nhặt được bản thảo của Lưu Duy Nhất là sinh viên thể dục à?”

“Tình hình tương đối hỗn loạn!” Tăng Khả nói: “Trong số sinh viên thể dục có người được đặc biệt tuyển chọn, ký tục xá của họ không giống những khoa khác, đều là ở chung nhau cả, một ký túc xá mà sinh viên năm mấy cũng có!”

“Vậy thì phiền phức rồi!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Tôi nhớ là… bên phía nhà trường vô cùng chắc chắn một điều rằng trong kỳ nghỉ hè, ở tòa nhà Chí Trăn trước giờ không có sinh viên nào ở lại một mình!”

“Chẳng lẽ… phương hướng trước đây của chúng ta… bị sai!?”

“Sai rồi?” Nhiễm Đào gãi đầu: “Nghĩa là sao?”

“Hung thủ trộm hoặc là nhặt được bản thảo của Lưu Duy Nhất, sau đó giết người dựa theo bản thảo” Triệu Ngọc vô cùng ngạc nhiên, nói: “Hắn vốn không phải sinh viên của học viện Hà Dương!!?”