← Quay lại trang sách

Chương 2134 Bảo vệ

“Nếu không phải sinh viên thì còn có thể là ai?” Nhiễm Đào trừng to mắt như cái đèn lồng: “Sẽ không phải là… bảo vệ thật đấy chứ!? Chẳng lẽ… tôi lại đoán đúng rồi? Tôi thật sự lợi hại tới vậy sao?”“Lợi hại cái đầu cậu! Có điều… nhân viên bảo vệ…” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ nói: “Trước đây tôi quả thật đã từng suy nghĩ theo hướng này, haiz, chỉ có bảo vệ ra vào tòa kỳ túc xá không người mới không làm người khác nghi ngờ!”

“Đương nhiên rồi…” Thôi Lệ Châu nói: “Bảo vệ cũng có chìa khóa của tòa ký túc xá!”

“Còn nữa…” Triệu Ngọc lại nói: “Có lẽ bảo vệ có chìa khóa của từng căn phòng trong ký túc xá, đợi đến khi các học sinh đi học là hắn ta có thể âm thầm lẻn vào trong ký túc xá của Lưu Duy Nhất, đọc bản thảo của anh ta!”

“Lưu Duy Nhất từng nói anh ta hay để bản thảo của mình trên giường…”

“Có lẽ bảo vệ từng vô tình đọc qua bản thảo của anh ta, sau đó bị thu hút…”

“Tòa nhà Chí Trăn có mấy căn phòng chứa đồ tối tăm không có ánh mặt trời, nếu hắn ta giam các cô gái ở đó thì bên ngoài không ai có thể biết được…” Nhiễm Đào cũng phụ họa: “Còn nữa, điểm mấu chốt chính là bảo vệ không giống như sinh viên, sẽ không tốt nghiệp, kỳ nghỉ hè năm nào cũng phải đi làm!”

“Bất kể là nhìn từ phương diện nào đi nữa, họ vẫn là người có điều kiện gây án nhất!”

“Tôi…” Thôi Lệ Châu nói: “Trước đây không phải chúng ta từng điều tra bảo vệ rồi à? Tư liệu đâu rồi?”

“Ở chỗ tôi!” Tăng Khả trả lời, vừa lục tìm tư liệu vừa đưa ra ý kiến phản đối: “Nhưng mà… nếu là bảo vệ, khi dẫn một cô gái vào trường học mà bị người khác nhìn thấy thì chẳng phải sẽ gây chú ý à?”

“Các anh nói xem…” Thôi Lệ Châu nói: “Có khi nào những cô gái bị hại kia không phải do bị hung thủ dụ dỗ mà là bị hung thủ trực tiếp bắt cóc hay không?”

“Ví dụ như trường học có cánh cửa nào đó mà ít ai chú ý, cánh cửa bị khóa? Bắt trói người rồi đi vào từ cánh cửa đó sẽ không làm người khác nghi ngờ?”

“Ừm… vấn đề này dễ xử lý thôi” Nhiễm Đào gật đầu: “Chỉ cần hỏi bên phía nhà trường là biết!”

“Nhưng mà… tại sao chứ? Ngô Tú Mẫn đột nhiên nói: “Hung thủ giết người kiểu gì cũng phải có lý do, nếu như là bảo vệ thì tại sao hắn ta phải làm như vậy?”

“Hơn nữa, nếu suy diễn từ lý luận bất thường mà nói thì tôi cảm thấy, nếu người chết đều là sinh viên đại học thì có lẽ sẽ có liên quan đến bảo vệ!”

“Bởi vì ngày nào hắn ta cũng nhìn thấy các cô gái, sinh ra tâm lý thèm muốn, cho nên đã ra tay với sinh viên!”

“Nhưng mà vì sao người bị hại đều là người đã vào đời, hơn nữa còn là những người có thể đã làm loại nghề đặc thù chứ?” Ngô Tú Mẫn nói: “Tôi cảm thấy lý luận về nhân viên bảo vệ này hơi vô lý!”

“Đúng đấy…” Thôi Lệ Châu nói: “Bảo vệ của trường học, bất kể là người canh ở cổng chính hay là người canh ở ký túc xá, thông thường đều là những ông bác tuổi tương đối lớn chứ nhỉ?”

“Họ có khả năng này ư? Cho dù có thì cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu muốn giết người thì đã giết từ lâu rồi mới đúng?”

“Đây chỉ đơn thuần là phán đoán chủ quan của cô thôi!” Tăng Khả nói: “Ai nói làm bảo vệ nhất định phải lớn tuổi? Lúc chúng tôi học đại học, bảo vệ đều là người trẻ tuổi…”

“Thừa lời, anh học trường Học viện Cảnh sát, bảo vệ đều là cảnh sát vũ trang, đương nhiên là trẻ tuổi rồi!” Thôi Lệ Châu thè lưỡi: “Tôi thấy anh chẳng qua chỉ muốn khoe khoang rằng mình từng học đại học mà thôi!”

“…” Tăng Khả câm nín.

“Nói suông cũng vô dụng, hãy nói chuyện bằng sự thật đi!” Nhiễm Đào mở tư liệu về bảo vệ mà Tăng Khả tìm được, vừa xem thì lập tức ngây người: “Không phải chứ? Nhiều như vậy sao?”

“Vâng!” Tăng Khả nói: “Khi đó vẫn chưa có công ty bảo vệ, tất cả các bảo vệ đều do trường học tự tuyển, đủ loại bảo vệ, loại người nào cũng có, có người thì nhờ vào quan hệ, có người chỉ chiếm lấy chỗ mà không làm việc, hoặc là người nhà đột nhiên có việc…”

“Cho nên tính lưu động vô cùng cao, vị trí lại nhiều, trong mấy năm xảy ra vụ án, trước sau ít nhất cũng gần trăm người!”

“Anh điên à!” Thôi Lệ Châu vỗ Nhiễm Đào: “Anh cũng biết quan sát đại cục quá nhỉ, chỉ xem bảo vệ của tòa nhà Chí Trăn thôi chẳng phải là được rồi ư, làm sao có thể lên tới trăm người được? Ừm… ừm…” Sau khi lướt nhìn mấy lần thì đến lượt Thôi Lệ Châu sầu não: “Cái… cái gì đây?”

“Sao không đánh dấu vị trí làm việc của bảo vệ thế? Không ghi rõ ai trực ở tòa nhà Chí Trăn à?”

“Đúng vậy!” Tăng Khả bĩu môi: “E là phải nhờ bên phía trường học nghĩ cách thôi! Có thể thông qua sổ sách để tìm bản ghi chép về mấy cái này đã là kỳ tích rồi, cô đừng quên đã hơn hai mươi năm rồi đấy!”

“Nếu như vậy…” Triệu Ngọc nói với Tăng Khả: “Vậy cậu đi liên lạc với bên phía nhà trường, tìm ra bảo vệ của tòa nhà Chí Trăn, sau đó đối chiếu với ADN phát hiện trên bọc đựng xác trước!”

“Pháp y Trương nói, căn cứ theo ADN để phán đoán thì kẻ tình nghi là nam, bảo vệ là nam cho nên không thể loại trừ hiềm nghi…”

“Hơn nữa, bảo vệ nắm rõ tình hình của tòa nhà Chí Trăn và trường học, còn có không ít chìa khóa, hiềm nghi gây án quả thật không nhỏ! Chúng ta cần phải điều tra trọng điểm theo hướng này!”

“Rõ!” Đoàn người Tăng Khả gật đầu.

Bàn đến đây, cuộc họp phân tích vụ án đột xuất này nên tạm ngưng rồi, nhưng không ngờ, khi mọi người chuẩn bị quay về ai làm việc nấy thì có một viên cảnh sát đưa một bản báo cáo cho Trương Bồi Bồi.

“Đây là…” Trương Bồi Bồi mở bản báo cáo ra, nói: “Đã có kết quả phân tích hồ sơ di truyền của kẻ tình nghi rồi, người này có lẽ là người bản địa Thừa Châu, có mối quan hệ máu mủ thân thiết với dòng họ Lý ở loạt Phụng Quận, Trục Châu và cả Môn Hiệp, khả năng hắn ta mang họ Lý là 41%, họ Dương là 23%, họ Quý là 11%… còn những họ khác là 8%…”

“Ồ, thật là lợi hại, ngay cả họ gì cũng có thể suy đoán ra được!” Thôi Lệ Châu thán phục: “May mà bản cô nương đây rửa tay gác kiếm từ lâu!”

“Cô thế này không gọi là rửa tay gác kiếm!” Nhiễm Đào trêu ghẹo: “Phải gọi là cải tà quy chính chứ?”

“Nếu đã như vậy…” Triệu Ngọc nói với Tăng Khả: “Cậu hãy đẩy nhanh tốc độ, thử xem bảo vệ của tòa nhà Chí Trăn họ gì?”

Nói xong, Triệu Ngọc mở phần danh sách bảo vệ kia ra, bắt đầu tra kỹ, tiếc là phần danh sách này vốn là bảng lương, nên không ghi tuổi của bảo vệ.

Thế là Triệu Ngọc hỏi Trương Bồi Bồi: “Pháp y Trương, chúng ta có thể thông qua ADN của nghi phạm để phán đoán độ tuổi của hắn ta khi đó hay không?”

“Rất khó!” Trương Bồi Bồi nói: “Cách chúng ta hiện có chính là quan sát khả năng phục hồi của 8-OHdG, bởi vì khi tuổi tác của con người tăng lên thì năng lực phục hồi của ADN giảm dần!”

“Còn nữa, thông qua mức độ methyl hóa và độ dài của Telomere vân vân, chúng ta có thể đưa ra phán đoán đại khái!”

“Nhưng mà tất cả các phương thức nghiên cứu trước mắt vốn không thích hợp để áp dụng cho vụ này của chúng ta, bởi vì ADN mà chúng ta lấy được vốn đã không còn mới nữa, nếu như làm thí nghiệm thì sẽ có sai số cực lớn, cực kỳ không chắc chắn!”

“Ồ, tôi hiểu rồi!” Triệu Ngọc gật đầu: “Cô tuôn ra một đống thuật ngữ chuyên ngành, thực ra chỉ là muốn nói với tôi hai chữ ‘không được’ thôi chứ gì!”

“…” Trương Bồi Bồi im lặng đỏ mặt.

“Nhưng mà cũng chẳng sao, chí ít thì chúng ta nắm được chứng cứ mang tính quyết định!” Triệu Ngọc nói: “Cùng lắm thì đối chiếu so sánh toàn bộ hơn trăm nhân viên bảo vệ thôi, tôi không tin là không tìm ra nghi phạm!”