← Quay lại trang sách

Chương 2135 Thân phận quan trọng

Triệu Ngọc thề chắc nịch, nhưng hiện thực lại vỗ bôm bốp vào mặtQua năm ngày liên tiếp, cuộc điều tra liên quan đến nhật ký giết người lại chẳng có chút tiến triển gì.

Triệu Ngọc cũng cảm thấy thật sự chẳng thể hiểu nổi, rõ ràng đáp án đã gần trong gang tấc, nhưng trước sau gì vẫn không xuất hiện. Họ đã sử dụng tất cả các phương tiện kỹ thuật có thể sử dụng rồi, nhưng tên hung thủ thần bí đó vẫn chìm sâu dưới nước.

Trong năm ngày, họ đã điều tra phần lớn bảo vệ năm đó của Đại học Sư phạm, căn cứ vào tư liệu phía nhà trường cho thấy tổng cộng chỉ có hai bảo vệ từng canh gác tòa nhà Chí Trăn, hơn nữa cả hai người đều đã không còn sống nữa!

Cho dù là như vậy, phía cảnh sát vẫn gặp mấy phen trắc trở, tìm đến người nhà của hai nhân viên bảo vệ, làm xét nghiệm ADN, thông qua kết quả xét nghiệm chứng minh được ADN của họ hoàn toàn không phù hợp với ADN trên túi đựng thi thể, từ đó loại trừ được hiềm nghi.

Trước mắt, đội trưởng Mưu đang cử người đi tìm những bảo vệ khác, nhưng do khoảng cách về thời gian nên có rất nhiều người đã không còn sống nữa, công cuộc tìm kiếm vô cùng phiền phức…

Ngoài ra, tin tức bên phía phục hồi hình ảnh 3D cũng bặt vô âm tính, các chuyên gia đã phục hồi toàn bộ chân dung của năm thi thể, bên phía cảnh sát cũng thông qua các phương tiện truyền thông để đăng tải các bức ảnh.

Nhưng mà cho đến tận bây giờ vẫn không có ai đến nhận hài cốt. Mặc dù phía cảnh sát cũng có được một số manh mối, nhưng những manh mối này đều cần xác minh từng cái một.

Hơn nữa, tiến triển về hồ sơ ADN của kẻ tình nghi cũng gặp phải ngăn trở, thông qua phân tích đối chiếu của các chuyên gia, chỉ tìm được số lượng ít mục tiêu tương tự, nhưng ADN của những người này vẫn có độ chênh lệch với kẻ tình nghi rất lớn.

Nói một cách đơn giản chính là mối quan hệ giữa những người có ADN giống với kẻ tình nghi đã cách nhau hơn năm đời, nếu như tìm kiếm thì thật sự là một lượng công việc khá lớn, căn bản không thể rút ngắn phạm vi trong thời gian ngắn được.

Ngoài ra, phương diện khám nghiệm tử thi cũng đã dốc hết sức rồi, nhưng do manh mối phát hiện được trên hài cốt của nạn nhân quá ít, hơn nữa lại không phát hiện ra di vật hay quần áo nào của nạn nhân, nên không có cách nào lần lượt xác nhận thân phận của nạn nhân.

Để có thể tìm được di vật khả thi của nạn nhân, phía cảnh sát đã không tiếc gì mà lục soát toàn bộ hố rác thải, phía dưới cây đa cổ thụ cũng đào đầy hố sâu…

Nếu như nói trong năm ngày này còn có thu hoạch gì khác thì e là chỉ có kết quả so sánh với những vụ án tương tự, căn cứ vào tình hình của nạn nhân, phía cảnh sát đã tìm được hơn trăm vụ việc báo án mất tích trong năm đó.

Hiện tại, họ đang tiến hành sàng lọc kỹ để tìm trong số hơn trăm vụ án mất tích này liệu có vụ nào liên quan đến năm cô gái bị hại hay không.

Có điều, chuyện này rõ ràng đồng nghĩa với việc phải tốn lượng lớn thời gian.

Thời gian, thời gian…

Thực ra, đối với việc phá giải một vụ án xảy ra hơn hai mươi năm trước, quả thực cần phải có đủ kiên nhẫn mới được, có rất nhiều việc không phải cứ muốn nhanh là có thể tra ra kết quả.

Triệu Ngọc đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, nhưng không biết vì sao trong lòng cứ vướng mắc gì đó, không tài nào thoải mái được.

Có lẽ là do phía Hàn Quốc còn nhiệm vụ tìm kiếm kho báu của Tịch Vĩ đang đợi hắn chăng?

Hắn luôn lo lắng, Miêu Khôn có thể gọi điện hối thúc hắn, yêu cầu hắn quay trở về Hàn Quốc để hoàn thành nhiệm vụ bất cứ lúc nào.

Vì thế, chứng ù tai của hắn chẳng những không chuyển biến tốt mà còn có dấu hiệu trở nặng. Có điều, lần này Triệu Ngọc đã có kinh nghiệm, khi ù tai thì hắn không hề biểu hiện ra, nên không bị ai phát hiện cả.

Lúc này, Triệu Ngọc cũng chẳng rảnh rỗi gì, hắn gọi vị chủ tịch Liên đoàn Văn học đến một văn phòng để nói chuyện.

“Đúng, đúng vậy…” Lưu Duy Nhất nói: “Năm đó, bảo vệ là một ông lão, chúng tôi đi ra đi vào cứ gọi ông ấy là ông Tùng mà không rõ là ông Tùng hay ông Tống, cũng chẳng biết ông ấy họ Tùng hay là trong tên của ông ấy có chữ Tùng, dù sao mọi người đều gọi ông ấy là ông Tùng!”

“Người này khá là lớn tuổi” Lưu Duy Nhất nhớ lại: “Năm đó cũng gần bảy mươi rồi đấy nhỉ? Không biết là thân thích với ai, lớn tuổi vậy rồi mà còn làm bảo vệ!”

“Có điều, ông cụ này dường như chẳng buồn quản lý gì cả, hễ tới giờ là khóa cửa thôi, mười lần đi ngang phòng bảo vệ thì hết tám lần chúng tôi thấy ông ấy ngủ!”

“Anh chắc chắn chỉ có một bảo vệ thôi sao?” Triệu Ngọc nhấn mạnh.

“Đúng vậy! Không sai đâu, từ khi chúng tôi dọn vào tòa nhà Chí Trăn cho đến khi tốt nghiệp, chỉ có ông ấy thôi!” Lưu Duy Nhất nói: “Anh cảnh sát à, tôi dám cam đoan ông ấy không hề liên quan đến nhật ký giết người, anh không biết đấy thôi, ông ấy bị viễn thị rất là nặng, có vẻ cũng không biết nhiều chữ, bình thường đều nghe radio…”

“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Anh nhớ kỹ lại xem, ngoài bảo vệ của tòa nhà các anh ra, còn có bảo vệ nơi nào hay là bảo vệ nào đó tương đối thân với anh không?”

“Ừm… cái này à…” Lưu Duy Nhất nói vô cùng nghiêm túc: “Anh cảnh sát à, xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng tôi thật sự vô cùng khó chịu, mặc dù tôi không phải hung thủ nhưng mà vụ án này cũng xem như là do tôi mà ra, mấy ngày nay tôi cũng chẳng ngủ ngon gì!”

“Từ sau hôm anh hỏi tôi, tôi vẫn cứ ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ mãi, rốt cuộc là ai? Là ai cơ chứ? Nhưng mà…” Lưu Duy Nhất ảo não nói: “Tôi nghĩ đến rất nhiều người, nhưng chẳng phát hiện người nào bất thường cả!”

“Tôi tự vẽ cho mình một biểu đồ, muốn liệt kê ra nghi phạm mà mình có thể nghĩ tới, nhưng đến cùng…” Lưu Duy Nhất lắc đầy nói: “Chẳng viết ra được cái tên nào!”

“Tôi thật sự đã ngẫm kỹ rất nhiều người, gồm cả bạn học, bảo vệ, người đầu bếp, lao công trường học, thậm chí là giáo viên, nhưng tất cả bọn họ đều không có điểm nào bất thường!”

“Thật lòng mà nói, con người tôi cũng khá là cảm tính, rất mẫn cảm với phản ứng của người khác, bản thân tôi cho rằng trong số những người tôi quen biết thật sự không có vấn đề”

“Cho nên tôi càng cảm thấy bản thảo của tôi là do đánh mất, bị một người lạ nhặt được…”

“Cho nên, tôi hoàn toàn không quen biết hung thủ…”

“Giáo viên?” Ai ngờ, lúc Lưu Duy Nhất nói đến đây, hai chữ giáo viên lại chợt ghim lại trong đầu Triệu Ngọc.

Đậu xanh rau má…

Hắn chậc lưỡi hít một hơi và nghĩ, có khi nào hung thủ lại là giáo viên nào đó của Đại học Sư phạm hay không?

Nghĩ kỹ lại thì khả năng này cũng không phải không thể, dường như… còn rất có khả năng nữa là đằng khác?

Giáo viên hiểu rõ tình hình trường học, biết rõ ký túc xá sinh viên, bởi vì thân phận giáo viên nên cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ, cho dù dẫn một cô gái vào trường học thì cũng có thể bị người khác hiểu lầm thành cô gái đó là học sinh của giáo viên?

Mà đối với một giảng viên đại học mà nói, ở phương diện bắt chuyện với một cô gái xa lạ có phải cũng có ưu thế nhất định hay không?

Lưu Duy Nhất từng nói, hồi đó không có ai chuyên quản lý ký túc xá, đều là do giáo viên kiêm luôn chức quản lý, cho nên các giáo viên hiểu khá rõ về ký túc xá…

Còn nữa, nếu như giáo viên muốn có chìa khóa của tòa nhà Chí Trăn, dường như cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì…

Còn nữa còn nữa, mở hố rác thải, vứt thi thể vào, sau đó lại đóng kín hố rác thải, quá trình này cần có rất nhiều công cụ và vật liệu, nếu như là giáo viên thì phải chăng có thể xử lý dễ dàng?

Ồ…

Triệu Ngọc càng nghĩ càng thấy hãi hùng, chân tướng vụ án có khi nào là thế này hay không? Một người giáo viên mặt mũi hiền từ nhân hậu, thực tế lại là một ác ma mang tâm lý u ám, tâm tính tàn bạo.

Kết quả, sau khi người giáo viên này đọc tiểu thuyết giết người của Lưu Duy Nhất, dục vọng giết người của hắn ta bị đốt cháy lên cực hạn? Cho nên đã trộm bản thảo của Lưu Duy Nhất, sau đó bắt đầu dựa vào nội dung trong bản thảo mà bắt đầu giết người?