Chương 2142 Nhà tài trợ
“Đương nhiên rồi” Một lãnh đạo trường học ngồi bên cạnh phụ họa: “Một khi tòa nhà bị phá bỏ, thi thể tất nhiên sẽ bị lộ rồi!”“Nhưng mà…” Phó hiệu trưởng nói: “Kỳ lạ là trường học lập kế hoạch nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa động tới tòa nhà này, nói ra, thật khó mà tưởng tượng nổi!”
“Đúng đấy!” Một lãnh đạo tóc hoa râm nói: “Chắc các ông khó tưởng tượng lắm, khi tôi còn trẻ đã có tòa nhà kia rồi!”
“Mọi người đều nói tòa nhà này bắt đầu được xây dựng sau khi trường Đại học Sư phạm Hà Dương thành lập được một năm đấy! Vì thế, chúng tôi đã thử điều tra tư liệu lịch sử, các ông đoán xem thế nào?”
“Hóa ra tin đồn đều là giả” Lãnh đạo kia nói: “Tuổi thật sự của tòa nhà này có lẽ phải tính từ những năm cuối của triều Thanh đấy!”
“Chỉ là vào thời điểm xây trường, trường học đã tiến hành tu sửa với quy mô lớn mà thôi!”
“Hoàn toàn chính xác, tòa nhà này đúng thật là đã có lịch sử” Lại có một vị lãnh đạo nhà trường nói: “Nếu không, chúng ta cũng sẽ không đề nghị giữ gìn tòa nhà này đâu!”
“Tôi nhớ vào năm 2005 gì đó, chúng tôi còn đặc biệt tiến hành thảo luận vì tòa nhà này đấy! Mặc dù đã tu sửa nhiều lần nhưng mà tòa nhà này đã hơn trăm năm tuổi, vô cùng có ý nghĩa kỷ niệm!”
“Hai vị lãnh đạo nói không sai” Lúc này, vị phó hiệu Hiệu phó trước đó nói: “Phải nói là từ nơi sâu xa ắt có ý trời đó! Các ông xem, lúc đầu trường học đã quyết định giữ lại tòa nhà này, đồng thời cải tạo thành nhà bảo tàng của trường học, theo lý thuyết…” Người này buồn vô cớ nói. “Nếu như quả thật cải tạo thành nhà bảo tàng, vậy thì thi thể được giấu dưới hố rác thải chẳng phải là vĩnh viễn không nhìn thấy ánh mặt trời sao?”
“Căn cứ vào kỹ thuật xây dựng của chúng ta, nếu giữ tòa nhà này thêm trăm năm nữa cũng không có vấn đề gì đâu đúng không?”
“Hiệu phó Dương nói rất đúng” Vị lãnh đạo trước đó nhấp một ngụm Mao Đài*, nói: “Thật đúng là có ý trời từ nơi sâu xa rồi!”
* Rượu Mao Đài là một nhãn hiệu rượu trắng của Trung Quốc.
“Nghe nói là một sinh viên phát hiện ra vấn đề từ một tờ giấy à?”
“Phải!” Hiệu phó Dương gật đầu nói: “Nghe nói cậu nhóc kia sau khi nhìn thấy tờ giấy thì cứ như bị ma nhập, trực tiếp cầm búa lên, đập thủng hố rác thải!”
“Tòa nhà Chí Trăn có tổng cộng hai hố rác thải, nhưng cậu nhóc kia lại trùng hợp đập trúng hố có giấu thi thể… Nếu như đập sai thì chỉ sợ kết quả đã khác rồi!”
“Khụ! Hiệu phó Dương à, phiên bản mà chúng tôi nghe được còn lợi hại hơn cả lời ông nói đấy!” Bên cạnh có người lên tiếng: “Chúng tôi nghe nói cậu nhóc kia bị oan hồn nữ thi nhập vào, cho nên mới có tinh thần đập hố rác thải như vậy…”
“Ôi chao, lão Lương à…” Hiệu phó Dương nhíu mày nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, trường học chúng ta đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, ông làm lãnh đạo của trường học thì không nên trợ giúp bọn họ phát tán tin đồn chứ!”
“Tôi không phát tán tin đồn, mà là lời đồn tự truyền tới” Người được gọi là lão Lương nói: “Theo tôi thấy, chúng ta tốt nhất vẫn nên tìm ra sinh viên kia, để cậu ta làm sáng tỏ vài câu, miễn cho mọi người nghe nhầm tin đồn bậy, càng bịa càng vô lý!”
“Lời đồn làm mờ mắt kẻ thông minh, tôi tin tưởng” Lúc này, một cựu hiệu trưởng uy nghiêm nói: “Chỉ cần chờ cảnh sát phá án, điều tra ra chân tướng thì những lời đồn này tự khắc sụp đổ thôi!”
“Đúng, đúng thế!” Lão Lương nhanh chóng gật đầu phụ họa: “Hiệu trưởng Mã nói đúng lắm!”
Vị hiệu trưởng Mã này là hiệu trưởng cũ của trường Đại học Sư phạm Hà Dương, tương đối có uy quyền, sau khi người này lên tiếng là những người khác nhanh chóng phụ họa tán thưởng, ngay cả vị hiệu phó Dương kia cũng không ngoại lệ.
“Hiệu trưởng Mã nói phải” Hiệu phó Dương nói: “Tôi vô cùng tin tưởng cảnh sát, nghe nói người được phái tới điều tra vụ án này chính là ngài thám tử nổi tiếng đã từng phá vụ án ác ma và vụ án thi thể nữ không đầu đấy!”
“Đúng, tôi cũng nghe nói tới” Một vị lãnh đạo nào đó nói: “Tên… Tên… Tên là cái gì ấy nhỉ?”
Đoàn người cùng nhau nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không nhớ ra tên Triệu Ngọc.
Nghe tới đây, Triệu Ngọc không khỏi mỉm cười, xem ra, mặc dù mình vô cùng nổi tiếng trong giới thám tử, nhưng mà đối với những người này thì vẫn xa lạ!
Xem tới đây, Triệu Ngọc định tắt đi để xem video khác.
Ai ngờ, trong màn hình, vị lãnh đạo tên là lão Lương lại lên tiếng, ông ta hỏi hiệu phó Dương: “Hiệu phó Dương, đã xảy ra vụ án lớn như vậy thì chuyện cải tạo tòa nhà Chí Trăn thành nhà bảo tàng cũng chỉ có thể dừng lại thôi nhỉ?”
“Đúng vậy!” Hiệu phó Dương lộ vẻ lo âu nói: “Hôm qua chúng tôi vừa mới mở cuộc họp, lãnh đạo lớn cũng đang đau đầu lắm! Tình hình hiện tại đúng là khó mà nói được, cho dù cảnh sát phá án rất nhanh nhưng tòa nhà này cũng khó mà thoát khỏi cái danh nhà ma!”
“Cho nên, theo cá nhân tôi, tòa nhà Chí Trăn… cho dù như thế nào đi nữa cũng không thể giữ lại được! Chỉ sợ phải ném tất cả bản kế hoạch xây dựng của trường học, thiết kế lại một lần nữa!”
“Thật sao?” Lão Lương nói: “Tòa kiến trúc trăm tuổi cứ thế bị phá bỏ, chỉ sợ là không hay lắm đâu! Việc này đúng là làm khó người khác!”
“Đúng vậy” Hiệu phó Dương thở dài: “Trước đó, bên phía nhà trường vốn sắp được trao một số tiền tài trợ đấy! Thế nhưng bây giờ nhìn lại, khẳng định là không được rồi, ai dám đầu tư cho một tòa nhà có ma chứ?”
“Nếu không có tài trợ, vậy thì trường học tất nhiên sẽ đưa ra lựa chọn khác, cho dù tương lai vẫn muốn xây nhà bảo tàng thì cũng không thể dùng tòa nhà này được…”
“Thực ra…” Cuối cùng, hiệu trưởng Mã cũng để đũa xuống, nghiêm túc nói: “Trường học căn bản không cần phải băn khoăn chuyện này, phá đi cũng được, không phá cũng được, đều là chuyện thường!”
“Sự phát triển của một trường học nằm ở chỗ giáo sư, ở chỗ sinh viên, ở chỗ thái độ, chứ không phải ở chỗ trường học này có nhà bảo tàng hay không!”
“Thật ra có rất nhiều trường học nổi tiếng không có nhà bảo tàng, nhưng chẳng phải vẫn trở thành trường học nổi tiếng đấy sao? Đúng không?”
“Đúng, đúng…” Cả nhóm nhanh chóng phụ họa, nhao nhao mời rượu hiệu trưởng Mã, còn chủ đề nhật ký giết người cũng theo đó mà kết thúc.
⚝ ✽ ⚝
Chậc chậc…
Triệu Ngọc ấn tạm dừng video này, mùi vị trong lòng không hiểu sao lại thấy khó tả.
Về đoạn video này, lúc trước hắn cũng đã xem qua, khi xem lần đầu tiên, hắn đã cảm giác được đằng sau đoạn đối thoại này dường như đã để lộ thông tin nào đó!
Bây giờ xem lại, hình như… Thật sự có một chút vấn đề…
Vậy thì… Vấn đề ở chỗ nào?
Trong số những nhân vật vừa xuất hiện, chỉ là hiệu phó Dương là hiệu phó đương nhiệm của trường đại học sư phạm Hà Dương, còn những người khác như là lão Lương hay hiệu trưởng Mã, tất cả đều là lãnh đạo trường học năm đó, hiện tại đã về hưu.
Hiệu phó Dương…
Triệu Ngọc tua lại video, xem lại những gì hiệu phó Dương nói trên bàn tiệc một lần nữa.
Mà lần này, cuối cùng hắn đã phát hiện ra vấn đề.
Đúng nhỉ?
Trường học muốn cải tạo một tòa dạy học, đổi tòa dạy học này thành nhà bảo tàng, thế mà… có thể mời được tài trợ sao?
Ai lại tài trợ cho công trình này chứ?
Căn cứ vào những gì Triệu Ngọc biết, bình thường chỉ khi xây dựng trường học mới hoặc là tòa nhà mới cho trường mới có thể đi mời tài trợ mà? Nhà tài trợ chí ít có thể có cái tên, hoặc là thông qua công trình nhà trường quy hoạch để đạt được lợi ích.
Thế nhưng, cải tạo nhà bảo tàng thì sao chứ? Có hữu dụng gì không? Có lợi ích gì sao?
Ai sẽ tài trợ cho loại cải tạo này chứ?
Nói cách khác, người chịu ném tiền để cải tạo tòa nhà Chí Trăn này sẽ là ai? Tại sao phải làm thế?
Chẳng lẽ… trong chuyện này… còn có vấn đề gì sao?
Không được!
Triệu Ngọc cho rằng mình nhất định phải điều tra thật kỹ manh mối này.
Thế là hắn tìm kiếm tư liệu, nhanh chóng tìm ra số điện thoại của vị hiệu phó Dương kia, không để ý hiện tại đã là mười giờ đêm, trực tiếp gọi điện…