← Quay lại trang sách

Chương 2143 Tính chất tài trợ

“Anh cảnh sát à, anh nói với tôi những chuyện này không có tác dụng gì đâu!” Trong điện thoại truyền tới giọng nói của vị hiệu phó Dương kia: “Vấn đề cải tạo trường học là chuyện lớn, đều phải do hiệu trưởng quyết định…”“Ông hãy bớt nói nhảm đi!” Triệu Ngọc quát: “Hiệu trưởng của các ông thì tôi tất nhiên sẽ đi hỏi thăm, điều ông cần làm bây giờ chính là nói hết những chuyện liên quan tới việc nhà tài trợ mà ông biết cho tôi!”

“Tôi cảnh cáo ông” Triệu Ngọc trịnh trọng nói: “Mỗi một chi tiết nhỏ cũng có thể liên quan tới tình tiết vụ án, nếu ông có gì giấu giếm tôi, biết chuyện không báo thì hậu quả thế nào chắc ông cũng biết rồi đấy!”

“Tôi biết, đương nhiên là tôi biết” Hiệu phó Dương nói: “Anh yên tâm, hiện giờ người hy vọng cảnh sát có thể phá án nhất chắc chắn là chúng tôi!”

“Anh yên tâm, tôi mà biết chuyện gì thì tuyệt đối không giấu giếm, nhưng mà… về chuyện nhà tài trợ, anh phải đi hỏi hiệu trưởng mới được, tôi chỉ ở bên cạnh nghe ngóng được đôi chút thôi, tình hình cụ thể thì thật sự không rõ, lỡ như tôi nói sai, anh lại cho là nói dối thì không hay!”

“Không sao, ông cứ nói những gì ông biết trước đã!” Triệu Ngọc hướng dẫn: “Ở trong trường Đại học Sư phạm Hà Dương các ông hoặc là những trường đại học khác, có chuyện tài trợ cho việc cải tạo tòa nhà cũ không?”

“À, cái này thì anh hỏi đúng người rồi, tôi từng làm việc trong Văn phòng Xây dựng của Bộ Giáo dục” Hiệu phó Dương nói: “Nói thật với anh, chuyện xây trường học dựng tòa nhà thì trường mới có thể mời được tài trợ, nhưng chuyện cải tạo tòa nhà cũ thì…”

“Ha ha… Trường Đại học Sư phạm Hà Dương thật đúng là không thiếu chút tiền ấy!”

“Tôi nghe nói” Triệu Ngọc hỏi: “Các ông vốn định phá bỏ tòa nhà Chí Trăn, thế nhưng vì đột nhiên xuất hiện một nhà tài trợ nên nhà trường đã thay đổi kế hoạch, cuối cùng quyết định cải tạo tòa nhà Chí Trăn thành nhà bảo tàng?”

“Không không không” Hiệu phó Dương nhanh chóng làm sáng tỏ: “Không phải đột nhiên xuất hiện nhà tài trợ đâu, Lệ Minh Viễn vốn là sinh viên tốt nghiệp ở trường Đại học Sư phạm Hà Dương chúng tôi, những năm qua đã làm không ít việc từ thiện, cũng thường xuyên hợp tác với trường học chúng tôi!”

“Lệ Minh Viễn?” Triệu Ngọc lặp lại cái tên xa lạ này, hỏi: “Anh ta chính là nhà tài trợ à?”

“Ừm…” Hiệu phó Dương lúc này mới phát hiện ra mình đã chui vào bẫy của Triệu Ngọc, đành phải thẳng thắn nói: “Đúng vậy! Lệ Minh Viễn là sinh viên tốt nghiệp năm 2006 của trường Đại học Sư phạm Hà Dương chúng tôi, sau khi tốt nghiệp thì em ấy đã tự mình gây dựng Công ty Văn hóa Minh Viễn, xí nghiệp càng ngày càng lớn mạnh, hiện tại đã là công ty nổi tiếng tại Thừa Châu rồi!”

“Thằng nhóc này làm người không quên gốc, thường xuyên tham gia hoạt động từ thiện, đã quyên góp không ít tiền đâu!” Hiện trưởng Dương giới thiệu: “Trước đó, trường học chúng tôi đã từng làm hoạt động lớn mấy lần, cũng đều là Lệ Minh Viễn hợp tác với chúng tôi”

Năm 2006?

Triệu Ngọc thầm suy nghĩ, tuổi của người này rõ ràng không tương xứng với nhật ký giết người, xem ra người này cũng không có hiềm nghi đâu nhỉ?

“Vậy…” Nhưng mà Triệu Ngọc vẫn cường điệu nói: “Ông nói rõ chi tiết chuyện cải tạo tòa nhà Chí Trăn đi! Chuyện này là Lệ Minh Viễn chủ động nói ra hay là nhà trường các ông tìm anh ta?”

“Ôi trời, anh cảnh sát à, vấn đề này… Tôi không thể trả lời anh được!” Hiệu phó Dương nói: “Thực ra, chuyện cải tạo tòa nhà Chí Trăn vẫn luôn là vấn đề nan giải của các lãnh đạo các kỳ trước của trường”

“Nội bộ chúng tôi đã chia làm hai phe, một bộ phận tán thành dỡ bỏ tòa nhà, xây dựng tòa nhà mới hoặc là sân thể dục!”

“Mà một bộ phận khác lại cho rằng tòa nhà này là kiến trúc mang tính dấu hiệu của trường Đại học Hà Dương, không nên tùy tiện dỡ bỏ, nên cải tạo thành nhà bảo tàng của trường đại học chúng tôi!”

“Tôi nhớ là vào năm 2005, hiệu trưởng khó khăn lắm mới quyết định dỡ bỏ tòa nhà Chí Trăn này, thế nhưng…” Hiệu phó Dương nhớ lại nói: “Sau khi hỏi ý kiến Bộ Giáo dục thì lại bị bác bỏ!”

“Hóa ra, đối với tòa nhà Chí Trăn, bên phía Bộ Giáo dục cũng tồn tại ý kiến khác nhau, có người lo lắng dỡ bỏ tòa kiến trúc trăm năm này sẽ khiến cho sinh viên và xã hội có phản ứng trái chiều, cho nên chuyện này vẫn chậm trễ, để tận tới bây giờ…”

“Năm nay, bên phía Bộ Giáo dục đã đổi người” Hiệu phó Dương nói: “Cho nên, hiệu trưởng lại cho vấn đề tòa nhà Chí Trăn lên chương trình hội nghị, bắt đầu từ năm ngoái, thỉnh thoảng lại mở nhiều cuộc thảo luận, mãi cho tới tháng trước mới đưa ra được quyết định cuối cùng, giữ lại tòa nhà Chí Trăn, sắp tới sẽ cải tạo tòa nhà Chí Trăn thành nhà bảo tàng của trường học!”

“Còn về chuyện tại sao Lệ Minh Viễn lại ra mặt tài trợ thì tôi cũng không biết” Hiệu phó Dương nói: “Bởi vì em ấy mở công ty văn hóa, cho nên có mối quan hệ không tệ với Bộ Giáo dục, tôi cảm thấy chắc là sau khi Bộ Giáo dục quyết định đã tới tìm em ấy chăng?”

“Dù sao thì chuyện cải tạo tòa nhà đã cũ này, bình thường có rất ít người đồng ý!”

“Có điều…” Hiệu phó Dương do dự nói: “Nếu như là Lệ Minh Viễn chủ động tìm tới Bộ Giáo dục thì cũng không phải là không có khả năng… Chậc chậc… Theo tôi thấy, anh có thể hỏi hiệu trưởng của chúng tôi, hoặc là phòng Xây dựng bên Bộ Giáo dục xem sao…”

“Những gì tôi biết chỉ có thế thôi!”

“Được rồi! Hiệu phó Dương” Triệu Ngọc trịnh trọng nhắc nhở: “Tôi nghe nói ông là người có tin tức nhanh nhạy nhất trong trường học, như vậy đi, bắt đầu từ ngày mai, mong ông giúp tôi hỏi thăm về chuyện nhà tài trợ Lệ Minh Viễn!”

“Ông là người thông minh, nếu ông có thể trợ giúp chúng tôi phá án thì ông thử nghĩ xem! Đối với ông chỉ có chỗ tốt thôi, không có chỗ xấu đâu, đây chính là một cơ hội tuyệt vời!”

“Ừm… Việc này…” Hiệu phó Dương chần chừ một chút rồi nói: “Anh cảnh sát, tôi khá quen thân với Lệ Minh Viễn, có phải là anh đang nghi ngờ em ấy có liên quan tới vụ án của trường học không?”

“Có liên quan hay không thì còn phải xem chứng cứ thế nào đã!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Ở chỗ Lệ Minh Viễn, tôi chỉ muốn hiểu rõ vấn đề chủ động kia!”

“Nếu là Bộ Giáo dục và trường học tìm tới Lệ Minh Viễn, muốn xin anh ta tài trợ cải tạo tòa nhà Chí Trăn, vậy thì anh ta không có hiềm nghi gì”

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc mạnh mẽ nói: “Nếu là Lệ Minh Viễn chủ động liên hệ với Bộ Giáo dục và trường học, để những nhóm lãnh đạo này cải tạo tòa nhà Chí Trăn thành nhà bảo tàng thì tính chất… đã hoàn toàn khác nhau rồi!”

“Ồ… Tôi đã hiểu rồi, đã hiểu rồi…” Hiệu phó Dương nuốt ngụm nước bọt, run như cầy sấy nói: “Nếu tòa nhà Chí Trăn được cải tạo thành nhà bảo tàng, vậy thì thi thể được giấu dưới hố rác thải sẽ không bị ai phát hiện ra!”

“Cho nên…” Triệu Ngọc nói: “Ông hiểu rõ tính chất của chuyện này thì tốt, mong ông nhanh chóng hồi âm cho tôi!”

“Được rồi, hiện giờ tôi đã hiểu rõ rồi!” Hiệu phó Dương bảo đảm nói: “Ngày mai, tôi sẽ giúp anh đi nghe ngóng tin tức! Tôi không quan tâm có lập được công hay không, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng bắt được hung thủ, trả lại công bằng cho những cô gái bị hại đó thôi!”

Triệu Ngọc lại dặn dò vài câu, rồi mới mới cúp điện thoại.

Nhưng hắn không đặt điện thoại xuống mà trực tiếp gọi điện thoại cho Tăng Khả, đánh thức Tăng Khả còn trong mộng đẹp tỉnh lại, hắn lập tức ra lệnh: “Tăng Khả, cậu ghi nhớ một cái tên, bây giờ đi điều tra lai lịch của người này cho tôi!”

Nói xong, Triệu Ngọc nói với Tăng Khả tin tức liên quan tới Lệ Minh Viễn, sau đó nói tiếp: “Còn nữa, ngày mai cậu hãy liên lạc với Thôi Lệ Châu đi, tôi mặc kệ mọi người dùng biện pháp gì, tôi cần mau chóng lấy được… ADN của Lệ Minh Viễn!!!”