Chương 2144 Kẻ tình nghi tương tự
Vào mười giờ trưa hai ngày sau, Triệu Ngọc cuối cùng cũng nhận được cuộc điện thoại của hiệu phó Dương: “A lô, anh cảnh sát à, tôi đã hỏi rõ ràng rồi” Hiệu phó Dương nói: “Nhưng còn chuyện ai chủ động hơn thì vẫn hơi phiền phức!”“Là thế này, việc cải tạo tòa nhà Chí Trăn thành nhà bảo tàng vốn không phải ý kiến của người nào mà vẫn luôn nằm trong kế hoạch quy hoạch của nhà trường, bên phía Bộ Giáo dục cũng luôn có khuynh hướng nghiêng về điểm này, dù sao thì tất cả mọi người đều lo lắng đến dư luận”
“Mặc dù tòa nhà Chí Trăn không phải tòa nhà dạy học chính của trường Đại học Sư phạm Hà Dương, nhưng nó lại là tòa kiến trúc duy nhất được giữ gìn trong hơn trăm năm, cho nên dù là trường học hay phía Bộ Giáo dục, tất cả đều nghiêng về ý kiến cải tạo này!”
“Thế nhưng, tôi nghe những người bên phòng Xây dựng nói, hình như là sau khi Lệ Minh Viễn biết được tin tức này đã chủ động liên hệ với lãnh đạo Bộ Giáo dục, tỏ vẻ rằng công ty Minh Viễn bằng lòng tài trợ cho việc cải tạo tòa nhà Chí Trăn”
“Kể từ đấy, không thể nghi ngờ điều đó đã khiến các lãnh đạo càng thêm hạ quyết tâm, cho nên mới ra quyết định cải tạo! Hơn nữa…” Hiệu phó Dương nói: “Tôi cũng nghe được công ty Minh Viễn không chỉ đơn giản là tài trợ thôi đâu, bởi vì công ty của bọn họ còn tiếp nhận cả phương diện xây dựng văn hóa khuôn viên, cho nên về phương án cải tạo tòa nhà Chí Trăn, công ty của bọn họ cũng nhận luôn…”
“Cho nên, chuyện này thật sự không dễ phán đoán!”
“Anh xem” Hiệu phó Dương phân tích với Triệu ngọc: “Sở dĩ công ty Minh Viễn tích cực tài trợ, xây dựng không ràng buộc, thực ra chỉ là để nâng cao hình tượng công ty bọn họ, để sau này có thể đấu thầu được nhiều nghiệp vụ tương tự hơn!”
“Cho nên, từ phương diện quy hoạch công ty lâu dài mà nói thì hoàn toàn không có gì đáng trách, là một chuyện không thể bình thường hơn được nữa…”
“Thế nhưng, nếu kết hợp với vụ án này mà xem xét thì lại trùng hợp đến mức kỳ quặc, mặc dù kế hoạch cải tạo cụ thể vẫn chưa được đặt ra, nhưng mà…” Hiệu phó Dương nhẹ giọng nói: “Nếu Lệ Minh Viễn thật sự có liên quan tới vụ án giết người này thì tất nhiên có thể bỏ qua hố rác thải trong bản vẽ, từ đó đạt được mục đích che giấu thi thể!”
“Cho nên, tôi đề nghị anh hãy điều tra thêm xem sao, tôi thật sự không thể nói chính xác rốt cuộc có phải Lệ Minh Viễn đã chủ động đề xuất hay không!”
“Được rồi, hiệu phó Dương” Triệu Ngọc nói: “Cảm ơn ông đã cung cấp manh mối cho chúng tôi, chúng tôi biết nên làm gì bây giờ rồi! Nếu lại có tin tức gì mới thì ông nhớ gọi cho tôi biết đầu tiên!”
“Được rồi, có gì tôi sẽ báo cho anh ngay!” Hiệu phó Dương nói tiếng cảm ơn, sau đó cúp điện thoại.
“Tổ trưởng” Lúc này, Tăng Khả ở một bên nghe từ nãy giờ bỗng nói với Triệu Ngọc: “ADN đã được so sánh xong, ADN của Lệ Minh Viễn không khớp với kẻ tình nghi, cho nên không thể nào là anh ta được!”
“Đúng vậy, cho dù là tuổi tác hay thời gian đi học đều không giống kẻ tình nghi” Thôi Lệ Châu nói: “Vào thời điểm vụ án xảy ra, Giám đốc Lệ này vẫn chỉ là một cậu học sinh trung học thôi!”
“Chúng tôi đã điều tra những mối quan hệ của anh ta” Nhiễm Đào nói: “Cũng đã hỏi Lưu Duy Nhất rồi, hai người bọn họ trước kia vốn không quen biết nhau, sau này khi Lưu Duy Nhất làm chủ tịch Liên đoàn Văn học thì mới có liên quan đến công ty Minh Viễn!”
“Còn nữa…” Ngô Tú Mẫn tiếp lời: “Chúng tôi cũng đã phái người đi điều tra hiệu trưởng và phía Bộ Giáo dục rồi, hoàn toàn đúng như vị hiệu phó Dương kia nói, cho dù là Lệ Minh Viễn yêu cầu thì cũng không thể phủ nhận rằng thật sự có nhân tố thương nghiệp nhất định ở trong đó”
“Nhưng mà…” Lúc này, Triệu Ngọc không nói gì, Miêu Anh chợt đứng bên cạnh Triệu Ngọc hỏi: “Lỡ như chúng ta đoán sai thì sao? Mặc dù Lệ Minh Viễn không phải hung thủ thật sự, nhưng… có khả năng anh ta đang bao che cho ai đó thì sao?”
“Ví dụ như… Cha của anh ta? Anh trai? Hoặc là… Người nào khác?”
“Chị Miêu, có phải mấy ngày hôm nay chị bận bịu quá nên choáng váng rồi không?” Thôi Lệ Châu nghe vậy liền hỏi: “Chẳng lẽ chuyện tôi lấy tóc của Lệ Minh Viễn đã phí công rồi à?”
“Chúng tôi đã kiểm tra ADN của Lệ Minh Viễn, nếu anh ta đang bao che cho người nhà của anh ta thì hoàn toàn có thể biết được thông qua ADN rồi!”
“À…” Miêu Anh sờ trán một cái, cảm khái nói: “Cô nói đúng, mấy ngày nay đúng là bận bịu đến mức đau cả đầu! Bên phía truyền thông càng lúc càng ác liệt, hiện giờ bên phía Thừa Châu không chịu được áp lực, muốn tổ chức một buổi họp báo, thế nhưng… Hiện giờ chúng ta chẳng có manh mối gì cả, cho dù tổ chức cũng không thể trả lời điều gì!”
“Vụ án này đúng là đã kéo dài rất lâu rồi, nhưng mà…” Triệu Ngọc nói: “Dù sao cũng là vụ án chưa được giải quyết từ hai mươi năm trước, cho dù tôi là thần thám vang danh vũ trụ, thay đổi càn khôn thì cũng phải cho tôi chút thời gian chứ?”
“Để tôi xem” Triệu Ngọc chỉ vào ảnh của Lệ Minh Viễn trên màn hình lớn: “Việc cấp bách vẫn là điều tra thêm về người này trước rồi tính sau, cho dù không liên quan tới anh ta thì cũng phải chắc chắn có thể bài trừ hiềm nghi mới được!”
“Nhiễm Đào, Thôi Lệ Châu, hay là…”
Triệu Ngọc vừa định dặn dò hai người đi điều tra, đội trưởng Mưu Vĩnh Ân chợt vội vã chạy vào văn phòng, vừa đến đã lập tức kéo Triệu Ngọc sang một bên một cách thần bí.
Sau đó, anh ta cũng chỉ vào ảnh của Lệ Minh Viễn trên màn hình lớn và hỏi Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, có phải anh đang điều tra người này không?”
“Đúng vậy, sao thế?” Triệu Ngọc nhìn thấy Mưu Vĩnh Ân có vẻ bất thường thì vội vàng hỏi: “Có phải các anh quen biết nhau không?”
“Chỉ có thể coi là mới quen” Đầu tiên Mưu Vĩnh Ân nhìn nhóm người Miêu Anh một cái, sau đó hạ giọng nói với Triệu Ngọc: “Trên thực tế, chúng tôi cũng đang điều tra anh ta đấy! Chẳng qua là vì một vụ án khác mà thôi!”
“Hả? Vụ án gì?” Triệu Ngọc càng thêm tò mò.
“Ừm… À…” Mưu Vĩnh Ân vô cùng khó xử, không ngờ còn ghé sát tai Triệu Ngọc, nói cực kỳ nhỏ: “Anh còn nhớ rõ chúng ta cùng nhau phá vụ án cho vay bất hợp pháp ở trường học không? Hiện giờ chúng tôi đang nghi ngờ tên Lệ Minh Viễn này có liên quan tới sự kiện vay tiền đấy!”
“Không thể nào?” Triệu Ngọc cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Mưu Vĩnh Ân lại nhỏ giọng như vậy, Triệu Ngọc không muốn để cho Miêu Anh biết chuyện này.
Lúc ấy, Triệu Ngọc còn đang bị cưỡng chế nghỉ ngơi, nếu như để tiểu thư Miêu biết được hắn là người cứu cô gái nhảy lầu, lại còn nhảy sông cứu người, thuận tiện phá được một ổ cho vay bất hợp pháp, khẳng định sẽ nổi trận lôi đình.
Cảm thấy vấn đề nghiêm trọng, Triệu Ngọc mau chóng kéo Mưu Vĩnh Ân ra khỏi văn phòng, đi vào hành lang để hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ… Ông chủ sau màn cho vay tiền chính là tên Lệ Minh Viễn này ư?”
“Chỉ là nghi ngờ, chỉ là nghi ngờ thôi…” Mưu Vĩnh Ân giải thích: “Là thế này, bởi vì nhiệm vụ tập kích công ty cho vay là do tôi chỉ huy cho nên vụ án này vẫn do tôi quản lý!”
“Mấy ngày qua, chúng tôi vẫn luôn đi điều tra tập đoàn nằm sau chuỗi cho vay phi pháp, lại phát hiện ra chi nhánh bị chúng ta phá lại là tổng bộ của toàn bộ vùng đồng bằng!”
“Nghiệp vụ của bọn chúng trải khắp toàn bộ vùng đồng bằng Trung Bộ, trở thành mạng lưới không nhỏ, những tên này thật sự đã hại không ít sinh viên đâu!”
“Không! Không chỉ có sinh viên thôi đâu, còn có một bộ phận lớn thanh niên, nhất là những cô gái trẻ…” Đội trưởng Mưu kể: “Bọn chúng lợi dụng tâm lý khoe khoang của thanh niên, dụ dỗ họ đồng ý vay tiền, sau đó lợi dụng ảnh chụp và quay lại video để tiến hành bắt chẹt!”
“Nghiêm trọng hơn thì giống như Cốc Hiểu Linh, bắt các cô gái ấy đi hiến thân…”
“Rất nhiều cô gái bị hại, bị ức hiếp nhưng lại không dám nói gì, có người ngoan ngoãn bồi thường khoản tiền lớn, có người chỉ có thể sa ngã hiến thân như vậy thôi, không có cách nào xoay chuyển được tình hình…”
“À…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Nói như vậy tức là chi nhánh mà chúng ta phá hủy vốn là một con cá lớn! Thế thì… Lệ Minh Viễn có liên quan gì tới tập đoàn phi pháp này thế?”