Chương 2145 Ảnh chụp trí mạng
“Khi chúng tôi điều tra tập đoàn tài chính cho vay bất hợp pháp” Đội trưởng Mưu báo cáo với Triệu Ngọc: “Chúng tôi đã phát hiện có phần lớn tài chính không rõ tung tích, bọn họ sử dụng các thủ đoạn như núp bóng công ty con và sang sổ cho nước ngoài để che giấu hướng đi của đồng tiền phi pháp!”“Cho nên…” Đội trưởng Mưu nói: “Chúng tôi chỉ có thể ra tay từ nhân chứng, mấy ngày qua, chúng tôi đã tiến hành thẩm vấn những gã kia”
“Thật sự không ngờ việc che giấu ông chủ đứng sau tập đoàn cho vay bất hợp pháp này được tiến hành vô cùng cẩn thận, không để lại bất cứ vết tích nào có thể điều tra, thậm chí ngay cả tên đứng đầu cũng không biết hắn ta là ai!”
“Xem ra, đây thật sự là cao thủ” Triệu Ngọc hỏi: “Có cần tôi phái Tăng Khả qua đó để giúp các anh điều tra thêm không?”
“Tạm thời không cần đâu!” Đội trưởng Mưu vội vàng nói: “Thực ra, mặc dù không tìm được chứng cứ về tung tích của tài chính, nhưng mà việc thẩm vấn của chúng tôi vẫn có thu hoạch!”
“Thông qua lời khai của tên cầm đầu thì chúng tôi nghi ngờ tập đoàn cho vay bất hợp pháp này có khả năng liên quan tới Công ty Văn hóa Minh Viễn”
“Ừm…” Đội trưởng Mưu dừng lại một chút rồi giải thích: “Bởi vì có một phần là do bên đội điều tra kinh tế xử lý nên tôi không biết nhiều chi tiết cụ thể, có thể là bản sao của một tài khoản ma nào đó, hoặc là mạng lưới đăng ký gì đó”
“Mấy tên cầm đầu kia cũng đã đề cập tới việc bọn họ từng nhìn thấy Lệ Minh Viễn ở tổng bộ, nhưng mà Lệ Minh Viễn luôn đeo khẩu trang cho nên bọn họ không thể hoàn toàn xác định!”
“Thì ra là thế…” Đầu óc Triệu Ngọc xoay chuyển rất nhanh, cố gắng suy xét về Lệ Minh Viễn và tập đoàn phi pháp phía sau.
Thế nhưng, suy nghĩ hồi lâu, Triệu Ngọc chợt phát hiện ra mặc dù Lệ Minh Viễn có thể là đầu sỏ của tập đoàn phi pháp, nhưng anh ta chưa chắc đã liên quan tới vụ án nhật ký giết người.
Cho nên… Có lẽ manh mối trước mắt vẫn không thể trợ giúp hắn phá vụ án nhật ký giết người, thế nhưng…
Trong lúc suy nghĩ, Triệu Ngọc không nhịn được nhìn thoáng qua hệ thống trong đầu mình, giờ phút này còn cách thời gian gieo quẻ chưa tới một nửa, khu vực gieo quẻ vẫn là một màu xám ảm đạm.
Chậc chậc…
Thông qua nhận biết của Triệu Ngọc về hệ thống trước đây, hắn biết rõ rằng mỗi một sự kiện mà hắn gặp phải đều có thể trở thành manh mối mấu chốt để phá án.
Chẳng lẽ… Lần này cũng không ngoại lệ sao?
Ngày đó mình đi trên phố đồ cổ gặp phải cô gái nhảy lầu, vạch trần tội ác của tập đoàn cho vay bất hợp pháp, đây không phải chỉ là một sự ngẫu nhiên thôi sao?
Mà ở trong đó còn ẩn giấu tin tức quan trọng hơn nữa?
Không thể nào?
Triệu Ngọc thầm nói trong lòng, đại ca hệ thống à, dù không thể gieo quẻ nhưng anh vẫn yên lặng ra sức hỗ trợ tôi sao?
“Được rồi!” Nghĩ tới điểm này, Triệu Ngọc nói với đội trưởng Mưu: “Mặc dù cho vay bất hợp pháp và vụ án nhật ký giết người là hai vụ án khác nhau, nhưng bởi vì hai vụ án này đều liên quan tới cùng một người, cho nên chúng ta tuyệt đối không thể coi nhẹ chi tiết này!”
“Như vậy đi!” Triệu Ngọc nói: “Anh đưa tư liệu về vụ cho vay bất hợp pháp cho tôi, tôi sẽ phái người của tôi tiến hành phân tích xem sao!”
“Được rồi, nhưng mà…” Đội trưởng Mưu nghiêm túc nói: “Tổ trưởng Triệu à, hẳn là anh cũng biết, từ một mặt nào đó mà nói ảnh hưởng do vụ cho vay bất hợp pháp này gây ra cũng không hề nhỏ hơn so với vụ án nhật ký giết người!”
“Cho nên…”
“Nói nhảm!” Triệu Ngọc nghe rõ ý của đội trưởng Mưu, lập tức trừng mắt nói: “Không lẽ anh đang sợ tôi tiết lộ tin tức đấy à? Tôi con mẹ nó là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt đấy!”
“Tôi biết, tôi biết…” Đội trưởng Mưu nhanh chóng thở dài: “Nếu không có anh, vụ án này cũng không được phát hiện ra! Tôi chỉ là muốn nói phía tỉnh đặc biệt coi trọng vụ án này, họ muốn chúng tôi tiến hành giữ bí mật về vụ án một cách toàn diện, phải đợi tới khi bắt được toàn bộ con cá lớn phía sau cùng với mạng lưới cao thấp mới thôi!”
“Người bị chúng ta bắt được là trùm của tập đoàn phi pháp, nhưng mà tập đoàn phi pháp này lại trải rộng toàn bộ khu vực đồng bằng, giống như mạng nhện vậy!”
“Chúng ta nhất định phải cẩn thận, thật cẩn thận vào, phải một mẻ tóm gọn bọn chúng, một người cũng không thể buông tha!”
“Ừm, anh yên tâm đi!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Chút phẩm hạnh chuyên nghiệp ấy thì tôi vẫn phải có, nếu đã như vậy thì anh đừng đưa tư liệu cho tôi nữa, cứ để tôi dẫn Tăng Khả tới chỗ các anh vậy!”
“Được được được…” Đội trưởng Mưu đang có ý này, nhanh chóng thở dài.
“Còn nữa…” Triệu Ngọc nuốt ngụm nước bọt, đầu tiên là nhìn thoáng qua văn phòng, lúc này mới giơ ngón cái với đội trưởng Mưu: “Vừa rồi anh làm rất đúng, chuyện này tôi vẫn chưa nói với tổ phó Miêu đâu!”
“Nếu cô ấy biết chuyện trên phố đồ cổ thì không chừng sẽ mắng tôi đấy!”
“Vâng vâng vâng…” Đội trưởng Mưu nhanh chóng gật đầu: “Chuyện này thì anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ giữ kín như bưng, giữ kín như bưng ngay…”
⚝ ✽ ⚝
Buổi chiều ngày hôm đó, trong một phòng làm việc của Cục Cảnh sát Thừa Châu.
“Tổ trưởng Triệu, anh xem…” Đội trưởng Mưu mở một tài liệu trên máy vi tính và nói với Triệu Ngọc: “Tư liệu liên quan tới tập đoàn cho vay bất hợp pháp đều ở đây cả!”
“Còn tin tức liên quan tới tài khoản của bọn họ thì chúng tôi đã chuyển giao cho đội điều tra kinh tế rồi, nói không chừng có thể tìm được mối liên hệ giữa bọn chúng và công ty Minh Viễn!”
“Được rồi” Triệu Ngọc khoát tay ra hiệu: “Phiền anh bưng một ly cà phê tới cho tôi!”
“Không thành vấn đề!” Đội trưởng Mưu quay người đi rót cà phê cho Triệu Ngọc.
Mà Tăng Khả ở một bên nghi ngờ hỏi Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, anh làm gì vậy? Chẳng lẽ giữa tập đoàn cho vay bất hợp pháp và vụ án của chúng ta có mối liên quan gì à?”
“Khó mà nói được” Triệu Ngọc thản nhiên nói: “Tôi gọi cậu tới đây là muốn cậu hỗ trợ xem có thể tìm được ông chủ đứng phía sau tập đoàn cho vay từ trong số tài liệu này hay không!”
“Chuyện này…” Tăng Khả khó khăn nói: “Không phải anh muốn em điều tra Lệ Minh Viễn sao? Chẳng lẽ anh cho rằng Lê Minh Viễn thật sự làm ăn phi pháp à?”
“Đúng, đại khái chính là như vậy!” Triệu Ngọc nói: “Cho dù Lệ Minh Viễn không liên quan tới vụ án nhật ký giết người, nhưng nếu anh ta là ông chủ phía sau tập đoàn phi pháp thì chúng ta không thể buông tha cho anh ta được!”
“Cậu có biết bọn chúng đã hại bao nhiêu cô gái trẻ tuổi rồi không?”
“Vâng vâng… Vừa rồi anh đã giải thích cho em rất rõ ràng rồi, anh yên tâm, chỉ cần em có thể làm được thì em nhất định sẽ cố hết sức!” Nói xong, Tăng Khả đặt laptop của mình lên bàn, vô cùng chuyên nghiệp nói: “Bây giờ anh có thể cho em xin một quyền hạn không, trước tiên em cần tra tìm tất cả tài khoản trên danh nghĩa của Lệ Minh Viễn một lượt!”
“Xem có thể phát hiện ra điều gì từ trong đó không…”
“Được, việc này không thành vấn đề” Triệu Ngọc nhanh chóng lấy điện thoại di động ra: “Để tôi gọi điện thoại cho Tổng cục Hình sự!”
Nói xong, Triệu Ngọc lập tức xin cấp trên quyền hạn điều tra cao cấp để Tăng Khả thuận lợi nhận được tin tức về tài vụ và sổ sách của Lệ Minh Viễn và công ty của anh ta.
Lúc này, cà phê đã được pha xong, Triệu Ngọc vừa thưởng thức cà phê vừa nhìn Tăng Khả lợi dụng kỹ thuật máy tính tiên tiến để phân tích tư liệu về Lệ Minh Viễn.
Đương nhiên, Triệu Ngọc hiểu rõ rằng thao tác của Tăng Khả trông thì đơn giản, nhưng trên thực tế lại là cả một công trình to lớn và rườm rà, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ không lấy được bất cứ thu hoạch gì.
Thế là Triệu Ngọc mở tư liệu trên máy tính, bắt đầu xem xét những tư liệu liên quan tới tập đoàn cho vay bất hợp pháp.
Có lẽ là nhờ một loại trực giác nào đó, cũng có thể là lòng hiếu kỳ trời sinh nên thứ đầu tiên Triệu Ngọc mở ra không phải là tư liệu về nội bộ tập đoàn cho vay bất hợp pháp mà là tư liệu liên quan tới bức ảnh và video của những cô gái bị hại.
Lúc đầu, hắn cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ mở đại một xấp ảnh chụp trong tài liệu ra thôi, nhưng ai ngờ, sau khi nhìn thấy mấy tấm ảnh thì hắn bỗng dưng trợn to mắt…