← Quay lại trang sách

Chương 2147 Thanh xuân không phải một ván bạc

Mười giờ đêm, trong tiệm bánh ngọt nào đó tại thành phố Thừa ChâuÂm thanh rầm rầm vang lên, một cô gái có đường cong lả lướt, ôm hộp bánh Trung thu trước ngực, đang dùng lực kéo cửa cuốn tiệm bánh ngọt xuống.

“Ừm…” Triệu Ngọc bỗng nhiên xuất hiện sau lưng cô gái, vô cùng cẩn thận hỏi một câu: “Xin hỏi, cô là Mai An Ni đúng không?”

Cho dù Triệu Ngọc cẩn thận như vậy nhưng mà vẫn dọa cô gái kia giật mình một cái.

Cô gái ôm chặt hộp bánh Trung thu theo bản năng, cảnh giác nhìn về phía Triệu Ngọc.

“À…” Triệu Ngọc nhanh chóng lấy giấy chứng nhận cảnh sát của mình ra, sau đó chỉ vào xe cảnh sát ở phía xa và giải thích: “Tôi là cảnh sát của Cục Cảnh sát Thừa Châu, có chút việc muốn tìm cô hỏi thăm!”

“Cục Cảnh sát… Cục Cảnh sát Thừa Châu…” Mai An Ni yếu ớt hỏi thăm: “Anh tìm tôi à? Tìm tôi có chuyện gì? Anh…” Cô ta nhìn thoáng qua xe cảnh sát, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy hoài nghi.

“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc không muốn phí lời với cô ta, lập tức lấy điện thoại di động ra, mở một bức ảnh đã được làm mờ và giơ lên trước mặt Mai An Ni.

“Á!” Mai An Ni chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức cứng người lại. Bởi vì cô ta rõ ràng nhìn thấy cô gái cầm thẻ căn cước, không mảnh vải che thân trong tấm ảnh chính là mình.

“Cô không phải lo lắng đâu” Triệu Ngọc cất điện thoại, an ủi: “Là thế này, cảnh sát đã phá hủy toàn bộ tổ chức cho vay bất hợp pháp, tôi tới đây chỉ là muốn nhờ cô hợp tác tìm hiểu một vài tình huống thôi!”

Triệu Ngọc vừa mới nói xong thì đã thấy mắt Mai An Ni rơm rớm nước, đôi mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, run rẩy nói với Triệu Ngọc: “Hắn ta… Hắn ta đã nói là… sẽ xóa bỏ tất cả mọi thứ, vì sao… Vì sao…”

“Ừm…” Triệu Ngọc nhìn thấy Mai An Ni tê liệt ngã xuống đất thì vội đưa tay đỡ cô ta rồi lại khuyên nhủ một lần nữa: “Cô Mai yên tâm, nếu tôi làm theo trình tự chính quy thì sẽ không chủ động tìm cô, gặp mặt ở đây đâu!”

“Anh cảnh sát… Anh cảnh sát ơi…” Sắc mặt Mai An Ni trắng bệch, nước mắt rơi lã chã: “Tôi… Tháng trước tôi vừa mới kết hôn… Tôi… Tôi có thể đã có thai rồi… Tôi xin anh, tôi xin anh…”

“Tôi cố gắng kháng cự, cuối cùng mới được trở về làm người bình thường, nếu như… Nếu như bị chồng tôi biết được… Tôi… Tôi… Hu hu…”

“Ừm…” Triệu Ngọc dìu cô ta đứng dậy, sau đó ra hiệu về phía xe cảnh sát của mình và nói: “Cô Mai, tôi lấy nhân cách của tôi để cam đoan, cho dù cô không phối hợp điều tra với chúng tôi thì tôi cũng không tiết lộ chuyện của cô ra ngoài đâu!”

“Cô là người bị hại, tôi sẽ không phá hủy cuộc sống của cô…”

“Kẻ xấu thật sự chính là những kẻ cho vay tiền có lòng dạ hiểm độc kia…” Triệu Ngọc vừa đỡ cô gái tới xe cảnh sát, vừa nói: “Tôi hy vọng cô có thể trợ giúp cung cấp thông tin cho chúng tôi, bắt được những kẻ xấu đó!”

Mai An Ni im lặng rơi nước mắt, nhưng vẫn nghe lời Triệu Ngọc đi lên xe cảnh sát.

Mà sau khi lên xe, cô gái dường như cảm thấy hơi an toàn, cảm xúc thoáng bình ổn trở lại.

Thời tiết trở lạnh, Triệu Ngọc đã chuẩn bị trước một cốc nước chanh nóng cho cô gái, cô ta vươn hai tay nhận nước chanh, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Anh cảnh sát, tôi… Tôi… Tôi đã từng mắc sai lầm…” Ánh mắt Mai An Ni ảm đạm nói: “Tôi vốn cho rằng thanh xuân là một ván bạc, nhưng thực ra, ngay từ lúc mới bắt đầu, tôi đã thua rồi!”

“Nếu tôi không lựa chọn như thế thì sẽ không khiến cho cuộc sống của mình trở nên hèn mọn đến vậy…” Mai An Ni lau nước mắt, yếu ớt nói: “Thực ra, thực ra, cho tới bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại chỉ vì mười nghìn nhân dân tệ mà dại dột đâm đầu vào như thế?”

“Có lẽ bởi vì mê muội hưởng thụ vật chất giống như những cô gái khác; cũng có lẽ là cuồng nhiệt thanh xuân, muốn buông thả bản thân một chút…”

“Mãi cho tới khi rơi vào hố sâu đó, không thể nào tự thoát ra được, tôi mới thật sự cảm nhận được nỗi đau khổ trong đó…”

Thực ra, Triệu Ngọc đã nắm rõ tư liệu liên quan tới cô gái này, nhưng vì để cô ta nói ra tình hình thực tế nên Triệu Ngọc không hề sốt ruột mà chỉ nghiêm túc lắng nghe.

Những chuyện Mai An Ni gặp phải là phiên bản giống hệt cô gái nhảy lầu Cốc Hiểu Linh, chỉ là có thể vì dáng dấp của Mai An Ni xinh đẹp hơn, nên cho dù Mai An Ni đã thanh toán tất cả nợ nần nhưng những kẻ cho vay tiền ghê tởm kia vẫn không buông tha cho cô ta!

Bọn chúng lợi dụng ảnh của Mai An Ni, bắt đầu uy hiếp cô ta, đồng thời từng bước một đẩy cô ta vào vực sâu.

“Nếu tôi không nghe lời bọn chúng…” Mai An Ni đau khổ nhớ lại, nói: “Thì bọn chúng sẽ công khai hình ảnh của tôi lên trang web của trường học, hoặc là dán đầy phố lớn ngõ nhỏ, hủy loại thanh danh của tôi!”

“Về sau, bọn chúng đưa ra một điều kiện, muốn tôi lên giường với một người đàn ông xa lạ, chỉ cần một lần thì sau đó bọn chúng không những tiêu hủy hoàn toàn ảnh chụp mà còn… Mà còn đưa cho tôi một khoản thù lao không nhỏ!”

“Tôi suy đi nghĩ lại, thấy không còn đường lui nữa, cho nên đã…” Mai An Ni đắng chát nói: “Sau đó, tên kia quả nhiên cho tôi một số tiền lớn…”

“Mới đầu, tôi cũng lo sợ bất an, cho rằng có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, thế nhưng…” Mai An Ni nói: “Từ đó về sau, bọn chúng thật sự không còn uy hiếp tôi nữa! Bọn chúng chỉ để lại một câu nói, nếu sau này còn muốn vay nữa thì hãy liên hệ với bọn chúng…”

“Ồ?”

Triệu Ngọc nhìn khuôn mặt Mai An Ni, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn hoảng hốt phát hiện ra khuôn mặt của Mai An Ni dưới ánh đèn nê ông rọi xuống vậy mà lại có rất nhiều điểm tương tự năm cô gái bị hại kia, không chỉ là tướng mạo mà còn có khuôn mặt…

“Anh cảnh sát… Anh cảnh sát…” Mai An Ni thấy Triệu Ngọc nhìn chằm chằm vào mình, có vẻ hơi khẩn trương, vội vàng hỏi một câu: “Anh… Sao thế?”

“Không có gì…” Triệu Ngọc lấy lại tinh thần, hỏi: “Ý của cô là bọn chúng thật sự đã hứa hẹn như thế sao? Cô chỉ phục vụ bọn chúng một lần thôi à?”

“Ừm!” Mai An Ni gật đầu, sau đó nói: “Sau này tôi từng nghĩ có phải bọn chúng đang câu cá không, để tôi kiếm được tiền, nếm được vị ngọt, sau đó sẽ chủ động đi tìm bọn chúng…”

“Nhưng mà không có… Không có gì cả… Từ đó về sau, cuộc sống của tôi trở lại bình thường, thời gian trôi dần, tôi cũng thoát khỏi sự lo lắng về chuyện đó…”

“Mãi cho tới khi… Cho tới khi gặp được anh…”

Không đúng…

Triệu Ngọc nhíu chặt chân mày, những chuyện Mai An Ni gặp rõ ràng khác với Cốc Hiểu Linh. Đối với Cốc Hiểu Linh, những kẻ cho vay bất hợp pháp càng nghiêm trọng thêm, cứ liên tục không dứt, cuối cùng còn ép buộc đến mức Cốc Hiểu Linh coi nhẹ mạng sống của mình mà nhảy lầu.

Thế nhưng, cô gái Mai An Ni này, vì sao chỉ hiến thân một lần là bọn chúng đã bỏ qua cho cô ta chứ?

Việc này… Rốt cuộc là vì sao?

Nghĩ tới điểm này, Triệu Ngọc không thể không mở ảnh trên điện thoại di động ra một lần nữa, sau đó chỉ vào ngón chân trên bức ảnh của Mai An Ni hỏi: “Tôi để ý lúc đó cô có sơn màu đỏ lên móng chân, việc này…”

Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa hỏi xong thì Mai An Ni đã trả lời ngay: “Đúng vậy, đây là yêu cầu đặc biệt của bọn chúng, bọn chúng đã yêu cầu tôi làm vậy trước khi ngủ với người đàn ông xa lạ, chính tôi chụp lại! Nói là… Sợ tôi báo cảnh sát gì đó…”

“Sợ cô báo cảnh sát?” Triệu Ngọc không thể tưởng tượng nổi: “Sơn móng chân thì có thể đề phòng cô báo cảnh sát à?”

“Không phải” Mai An Ni sửa lời hắn: “Là thẻ căn cước! Tôi cầm thẻ căn cước! Bọn chúng nói rằng nếu tôi dám báo cảnh sát thì sẽ dán tấm ảnh này lên khắp khu nhà tôi sống…”