← Quay lại trang sách

Chương 2148 Thủ đoạn tương tự

“À…” Triệu Ngọc lại một lần nữa ý thức được những chuyện Mai An Ni gặp phải dường như không giống với Cốc Hiểu Linh, liền hỏi: “Nói như vậy, tức là nơi bọn chúng ép cô hiến thân cho một người đàn ông xa lạ không phải là phòng của cô đúng không?”“Đúng vậy” Mai An Ni đáp: “Là khách sạn Shangrila, bọn chúng thuê cho tôi một phòng! Tôi thật sự sợ hãi lắm, nào dám báo cảnh sát!”

“Khách sạn?” Triệu Ngọc kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Vậy… người mà cô đi gặp là người như thế nào?”

“Là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi” Mai An Ni nhớ lại và nói: “Trông có vẻ rất giàu, đó là một phòng khách sạn xa hoa, thức ăn và đồ vật mà anh ta dùng đều rất cao cấp! Sau đó… Ừm… Sau đó, anh ta còn cho tôi hơn mười nghìn nhân dân tệ…”

“…” Nháy mắt, trong đầu Triệu Ngọc lóe lên trăm nghìn loại khả năng, hắn vội vã lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp của Lệ Minh Viễn và hỏi: “Cô xem bức ảnh này đi, có phải là người này không?”

Ai ngờ, Mai An Ni lại lắc đầu nói: “Tôi không biết, lúc ấy anh ta đeo một chiếc mặt nạ giống như loại hay dùng ở dạ hội hóa trang, che hơn nửa khuôn mặt, trong toàn bộ quá trình, anh ta đều không lấy xuống một giây nào!”

“Biến thái!” Triệu Ngọc mắng một câu, sau đó lại hỏi: “Vậy cô có nhớ được trên người anh ta có điểm gì đặc biệt hay không?”

“Đặc biệt? À…” Mai An Ni chỉ vào cổ mình nói: “Ở chỗ này có một nốt ruồi, nó rất to rất rõ ràng, nếu nhìn kỹ thì mới thấy không phải màu đen mà hơi tím…”

“Vậy… Ngón chân thì sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Trước khi yêu cầu cô đi tới khách sạn, có phải bọn chúng đã cố ý bảo cô sơn móng chân không?”

“Đúng, đúng thế!” Mai An Ni sợ hãi trả lời: “Yêu cầu này rất kỳ quái, tôi nghĩ có lẽ đối phương có tâm lý gì đó với ngón chân, hoặc là cái gì khác?”

“Trong quá trình… Trong quá trình ấy…” Mai An Ni bỗng do dự, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.

“Trong quá trình ấy đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Ngọc ý thức được ngay vấn đề, chậm rãi hỏi: “Lời khai của cô đối với tôi vô cùng quan trọng!”

“Anh cảnh sát…” Mai An Ni run giọng hỏi: “Nếu các anh bắt được người đó, lẽ nào… lẽ nào… các anh muốn tôi đi tới chỗ các anh để xác nhận?”

“Tôi lo lắng chuyện của tôi…”

“Cô yên tâm đi!” Triệu Ngọc vội vàng khuyên nhủ: “Tôi lấy nhân cách của tôi ra để cam đoan với cô, cho dù chúng tôi bắt được người đó thì cũng tuyệt đối không để cô dính líu vào đâu!”

“Hôm nay, hiện tại, chính là lần nói chuyện cuối cùng của chúng ta!”

“Được được, tôi nói… Tôi nói…” Nước mắt Mai An Ni lại tuôn ra lã chã, cô ta hạ quyết định nói: “Gã đàn ông kia chính là kẻ biến thái, anh ta dùng dây thừng trói tôi lại, buộc rất chặt, còn có một số hành vi mà tôi không thể chấp nhận nổi…”

“Lúc ấy tôi thật sự bị dọa sợ, kinh hãi đến mức run lẩy bẩy, cũng không biết thời gian trôi qua như thế nào, thậm chí trong lúc hoảng hốt, tôi đã cho là mình có khả năng sẽ không sống nổi nữa, hoặc mãi mãi không thể rời khỏi nơi này!”

Thịch…

Triệu Ngọc bóp nắm đấm, Mai An Ni khiến hắn nhớ lại tình tiết được miêu tả trong nhật ký giết người của Lưu Duy Nhất, theo chi tiết này thì sau khi giết người nhiều năm trước hung thủ vẫn giữ nguyên thủ đoạn trong nhật ký.

Điều may mắn duy nhất chính là cuối cùng hắn ta đã không ra tay sát hại nạn nhân!

Mà thông qua Mai An Ni, Triệu Ngọc càng khẳng định kẻ dụ dỗ Mai An Ni hiến thân rất có thể chính là sát thủ thật sự!

Hắn ta… rốt cuộc là ai?

“Còn nữa…” Mai An Ni tiếp tục nhớ lại ký ức đau khổ: “Anh ta đặc biệt chú ý tới chân của tôi, còn dùng hai tay dâng lên mà hôn rất nhiều lần, trông anh ta vô cùng say mê…”

“Thế nhưng tôi vẫn bị dọa đến mức run lẩy bẩy…”

“Được rồi” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói với Mai An Ni: “Vậy kế tiếp, cô hãy miêu tả đặc điểm của người đàn ông kia đi! Ví dụ như chiều cao, cân nặng, vân vân…”

“Được!” Mai An Ni đồng ý, lại nói ra những đặc điểm của người đàn ông kia, để Triệu Ngọc ghi lại từng cái.

Sau đó, Triệu Ngọc lại hỏi cô ta mấy vấn đề rồi mới nói: “Được rồi cô Mai, chúng ta nói chuyện đến đây thôi, cô yên tâm, tôi nói được thì làm được, chúng tôi sẽ không làm phiền cô về chuyện này nữa đâu!”

“Chúng tôi sẽ tiến hành xử lý vụ án này trong bí mật, sẽ không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của cô…”

“Cảm ơn anh cảnh sát” Mai An Ni lộ vẻ hối lỗi, nói: “Trải qua những chuyện trẻ người non dạ đáng sỉ nhục ấy, cuối cùng tôi cũng hiểu được cuộc sống bình thường không dễ kiếm!”

“Tôi thật lòng hy vọng sẽ không còn ai làm chuyện ngu không ai bằng vào lúc tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của mình giống như tôi nữa!”

“Cô hãy yên tâm!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Chúng tôi nhất định sẽ một mẻ tóm gọn những phần tử ngoài vòng pháp luật kia! Không cho bọn chúng đi hại người khác nữa…”

Sau khi Mai An Ni xuống xe, nhìn bóng lưng rời đi của cô ta, Triệu Ngọc lại có chút buồn vô cớ thở dài một cái, vừa rồi hắn không nói với Mai An Ni rằng thực ra số người bị hại căn bản không chỉ có một mình cô ta.

Trước mắt chỉ là ảnh chụp và video mà cảnh sát tịch thu được từ máy tính của tập đoàn cho vay bất hợp pháp, đâu chỉ là mười Gb trăm Gb, thậm chí là ổ cứng 1TB cũng không chứa nổi nữa rồi!

Chỉ tính riêng những cô gái bị yêu cầu sơn móng chân, sau đó đi hiến thân giống như Mai An Ni thôi cũng đã lên tới hơn 200 người rồi!

Mà nếu hơn 200 cô gái này đều hiến thân cho cùng một người, vậy thì người này thật đúng là…

Trong lúc nhất thời, Triệu Ngọc không có cách nào hình dung được.

Nếu người này chính là hung thủ thật sự của vụ án nhật ký giết người, vậy thì liệu có phải hắn ta đã dùng hình thức này để có được cảm giác thỏa mãn hay không?

Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc gọi điện thoại cho Thôi Lệ Châu, bởi vì để thu hoạch được tin tức ADN của Lệ Minh Viễn, Thôi Lệ Châu đã từng tiếp xúc gần với anh ta.

Sau khi điện thoại được kết nối, Triệu Ngọc đi thẳng vào vấn đề, hỏi Thôi Lệ Châu có nhớ trên cổ của Lệ Minh Viễn có nốt ruồi màu tím hay không!

Nhưng Thôi Lệ Châu lại nói rằng cô ta chỉ giả vờ va vào Lệ Minh Viễn một phát, sau đó rút một sợi tóc của anh ta, chứ không để ý tới cổ của anh ta.

Thế là Triệu Ngọc lập tức giao nhiệm vụ này cho Thôi Lệ Châu, muốn cô ta đi tới Công ty Văn hóa Minh Viễn một chuyến, điều tra rõ ràng chuyện nốt ruồi.

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Ngọc suy nghĩ một chút rồi quyết định nên gọi điện thoại cho ai tiếp theo.

Giờ phút này, đội trưởng Mưu đang bí mật đi thăm những người bị hại, nếu việc điều tra hoàn tất thì anh ta tất nhiên sẽ báo cáo cho mình trước tiên.

Mà Tăng Khả thì đang ở Cục Cảnh sát cố gắng nghiên cứu phân tích tin tức tài chính của Lệ Minh Viễn, muốn từ đó tìm ra mối liên hệ với tập đoàn cho vay bất hợp pháp.

Bởi vậy, càng nghĩ, Triệu Ngọc lại chợt nhớ tới một người, cuối cùng trực tiếp gọi điện thoại cho Lưu Duy Nhất.

“Alo!” Có thể Lưu Duy Nhất đang đi uống rượu nên bên kia hơi ồn ào.

Triệu Ngọc nói ra thân phận, sau đó hỏi thẳng anh ta: “Anh nghĩ lại thật kỹ cho tôi, năm đó, trong các bạn học mà anh quen biết, có người nào có một nốt ruồi lớn ở trên cổ không? Hơn nữa, nốt ruồi không phải màu đen mà là màu tím?”

“Cái gì? Nốt ruồi màu tím? Cổ à?” Lưu Duy Nhất bất ngờ.

“Đúng, nốt ruồi vô cùng rõ ràng ấy, anh suy nghĩ thật kỹ đi!” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Năm đó, lúc anh bị mất nhật ký, có người nào như vậy hay không?”

“Ừ… À à à…” Ai ngờ, Lưu Duy Nhất bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, anh ta phát ra tiếng hô kinh ngạc, sau đó lớn tiếng hỏi người trên bàn rượu: “Các ông nhanh nhớ lại giúp tôi… Năm đó, có phải trên cổ của ông chủ tiệm sách ở trường học chúng ta có một nốt ruồi màu tím hay không!!?”