← Quay lại trang sách

Chương 2150 Biệt thự số tám

Sáng ngày hôm sau, tầm mười giờ, bên ngoài cao ốc Công ty Văn hóa Minh ViễnTriệu Ngọc ngồi trong xe chỉ huy đã được ngụy trang tỉ mỉ, hắn đang cùng với đội cảnh sát chờ đợi điều gì đó.

Trước đó, hắn để đội trưởng Mưu hợp tác với đội điều tra kinh tế, phái ra tổng cộng hơn hai mươi nhân viên cảnh sát, lấy danh nghĩa là kiểm toán để tiến vào công ty Minh Viễn.

Yêu cầu của Triệu Ngọc là nhất định phải để cho nhân viên cảnh sát hành động mạnh mẽ phô trương, thái độ cường ngạnh, hùng hùng hổ hổ. Đây là một trong những mánh khóe sở trường nhất của Triệu Ngọc, gọi là “rung cây dọa khỉ”.

Cho nên mục đích Triệu Ngọc khiến các nhân viên cảnh sát kiểm tra sổ sách không phải là kiểm toán thật sự, mà là muốn tạo áp lực cho Lệ Minh Viễn, để anh ta lòi ra điểm yếu!

Quả nhiên, chiêu này của Triệu Ngọc đúng là trăm phát trăm trúng, sau khi bắt đầu kiểm toán không lâu, Lệ Minh Viễn đã liên tục gọi điện thoại ra ngoài mấy lần.

Trong đó, có một số cuộc gọi là liên hệ với luật sư cùng các trưởng bộ phận của công ty, nhưng trong số đó còn có một số điện thoại đã khiến cho đoàn người Triệu Ngọc nghi ngờ cực độ.

“Tổ trưởng” Tăng Khả báo cáo với Triệu Ngọc: “Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, Lệ Minh Viễn đã gọi cho một số điện thoại nhưng vẫn chưa lần nào kết nối được!”

“Đây rồi!” Triệu Ngọc nheo mắt lại, vội vàng hỏi: “Cậu đã điều tra được thông tin về số điện thoại này chưa?”

“Em đã điều tra được rồi” Tăng Khả nói: “Chủ thuê bao này tên là Vương Lâm, năm nay hai mươi lăm tuổi, là một nhân viên bình thường trong công ty của Lệ Minh Viễn. Nhưng em vừa điều tra kỹ rồi, tên Vương Lâm này đang ở ngay trong công ty của Lệ Minh Viễn!”

“Nếu Lệ Minh Viễn tìm anh ta thì tại sao phải gọi nhiều cuộc như vậy chứ? Trực tiếp đi tìm anh ta không phải là được rồi sao?”

“Vương Lâm… hai mươi lăm tuổi?” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, nói: “Có khi nào anh ta đã lợi dụng thông tin cá nhân của Vương Lâm để đăng ký số điện thoại không?”

“Tăng Khả, cậu có thể định vị được số điện thoại này không?”

“Em đã thử rồi” Tăng Khả lắc đầu nói: “Nhưng mà không thành công, đoán chừng là tắt máy rồi”

“Cho dù thế nào đi nữa thì người có được số điện thoại này có khả năng chính là kẻ đứng đầu phía sau Lệ Minh Viễn đúng không?” Đội trưởng Mưu nói: “Hay là bây giờ tôi bảo nhân viên cảnh sát đang kiểm toán đi điều tra tên Vương Lâm kia?”

“Không, đừng gấp, đừng gấp…” Triệu Ngọc hạ kính cửa sổ xe xuống, nhìn thoáng qua tòa cao ốc Công ty Minh Viễn và nói: “Hiện tại Lệ Minh Viễn đã luống cuống rồi, kiên nhẫn một chút, đừng có gấp!”

Nửa giờ sau, Triệu Ngọc búng tay với đội trưởng Mưu một cái, ra hiệu cho đội trưởng Mưu lập tức hạ lệnh rút đội kiểm toán.

Đội trưởng Mưu làm theo, nhân viên cảnh sát kiểm toán lập tức thu đội, rời khỏi cao ốc.

“Được rồi” Triệu Ngọc lại búng tay một cái, ra lệnh với đội trưởng Mưu: “Anh hãy xắp xếp người ở trong các ngõ ngách của tòa nhà, trò hay chuẩn bị bắt đầu rồi!

“Tăng Khả” Triệu Ngọc lại dặn dò Tăng Khả: “Cậu quan sát kỹ định vị của Lệ Minh Viễn, không được để anh ta biến mất trong tầm mắt của chúng ta được!”

“Vâng, anh yên tâm đi!” Tăng Khả gật đầu: “Em không những định vị được điện thoại của anh ta mà còn xâm nhập vào hệ thống theo dõi của công ty nữa, có thể trông chừng anh ta bất cứ lúc nào!”

Nói xong, Tăng Khả chiếu hình ảnh lên màn hình chính của xe chỉ huy, thông qua màn hình có thể thấy được Lệ Minh Viễn vò đầu bứt tai, rõ ràng đứng ngồi không yên.

Họ thấy anh ta quơ lấy điện thoại lại gọi cho số điện thoại kia một lần nữa, nhưng đối phương vẫn không nghe máy.

Cuối cùng, Lệ Minh Viễn không kìm nén nổi nữa, vội vội vàng vàng rời khỏi văn phòng, chạy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Qua camera giám sát, nhóm người Triệu Ngọc có thể thấy rõ Lệ Minh Viễn không hề gọi tài xế của mình mà trực tiếp đi tới ô tô của anh ta, sau đó lái ra khỏi bãi đậu xe.

Không hề nghi ngờ, Lệ Minh Viễn gấp gáp rời khỏi công ty như vậy rất có thể là để đi tìm người chỉ huy thần bí kia.

Thế là dưới sự chỉ đạo của Triệu Ngọc, các nhân viên cảnh sát triển khai theo dõi lặng yên không một tiếng động.

“Các tiểu đội chú ý” Lúc này, đội trưởng Mưu dặn dò cấp dưới của anh ta: “Chúng ta đã khóa chặt ô tô tình nghi, các cậu đừng tới quá gần, tránh bị kẻ tình nghi phát hiện ra!”

Đồng thời khi đội trưởng Mưu nói chuyện, xe chỉ huy cũng đã khởi động, lái về hướng di chuyển của Lệ Minh Viễn.

“Tổ trưởng” Tăng Khả mở bản đồ điện tử trên máy vi tính ra và nói với Triệu Ngọc: “Khẳng định là Lệ Minh Viễn không về nhà, anh ta đang lái xe về phía nam!”

“Nhìn xem, đuôi cáo cuối cùng cũng lộ ra rồi nhỉ? Rung cây dọa khỉ, đánh rắn động cỏ” Triệu Ngọc nói: “Tên Lệ Minh Viễn này không có tâm cơ, rõ ràng không phải người có thể làm được chuyện lớn!”

“Chúng ta phải xem xem kẻ bí ẩn sau lưng anh ta rốt cuộc là… Thần thánh phương nào!?”

Thế là dưới sự giám sát của cảnh sát, Lệ Minh Viễn đi thẳng về phía nam, chiếc xe Benz của anh ta lái vào một khu chung cư cao cấp có tên là Thượng Hợp Thế Gia.

Mà đồng thời khi ô tô tiến vào khu chung cư, Tăng Khả đã điều tra được, trong Công ty Minh Viễn không có ai ở chỗ này.

Rõ ràng là Lệ Minh Viễn lựa chọn tiến vào khu chung cư xa lạ vào thời điểm này, tất nhiên có mục đích quan trọng.

Rất nhanh sau đó, Lệ Minh Viễn dừng lại ở cửa biệt thự số tám, ai ngờ, xe vừa mới dừng thì cửa gara đã dần mở ra.

Sau đó, Lệ Minh Viễn lái xe Benz tiến vào gara, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.

“Nhanh lên!” Đội trưởng Mưu nhanh chóng quơ lấy bộ đàm, ra lệnh: “Tổ thứ nhất cho flycam lên, điều tra tình hình bên trong trước!”

Sau khi được hồi đáp, chưa tới một phút sau, trên màn hình lớn của xe chỉ huy lập tức phát hình ảnh mà flycam truyền về.

Qua cửa sổ biệt thự, camera của flycam có thể thu được hình ảnh trong phòng.

“Không thể nào!”

Sau khi mọi người nhìn thấy thì lập tức kinh ngạc, giương mắt cứng lưỡi.

Trong biệt thự, một cô gái mặc áo ngủ màu tím xuất hiện, Lệ Minh Viễn vừa mới đi vào thì hai người đã lập tức ôm nhau.

“Đậu xanh rau má…” Đội trưởng Mưu nhếch miệng.

“Vợ bé…” Tăng Khả kinh ngạc, nhanh chóng phóng to màn hình lên.

Kết quả, vừa phóng to lên thì trong xe đã có nhân viên cảnh sát nhận ra ngay: “Ủa? Cô gái này… Không phải là diễn viên à? Tên là Thiến gì ấy nhỉ?”

“Đúng, đúng đúng đúng…” Đội trưởng Mưu cũng nhận ra được: “Chính là diễn viên đã từng diễn ‘Vương giả vô địch’, còn là nữ chính nữa đấy!”

“Vậy là…” Triệu Ngọc cũng trừng to mắt thở dài: “Khẳng định không phải vợ của Lệ Minh Viễn rồi nhỉ?”

“Đúng, đúng! Đội trưởng Mưu gật đầu: “Nữ diễn viên này hình như còn chưa kết hôn đâu!”

“Bàng Thiến Thiến…” Lúc này, Tăng Khả đã điều tra được tin tức chính xác và nói với Triệu Ngọc: “Chủ của căn biệt thự này chính là Bàng Thiến Thiến!”

“Đúng, đúng đúng!” Đội trưởng Mưu vỗ ót một cái: “Chính là cô ta! Bàng Thiến Thiến… Bây giờ gần như hết thời rồi, trước đây cô ta nổi tiếng lắm đấy!”

“Đậu xanh rau má…” Triệu Ngọc không thể tin nổi, nói: “Đến lúc này rồi, thế mà anh ta còn có tâm tư đi tìm tình nhân của mình sao, thật là…”

“Đúng vậy” Đội trưởng Mưu phiền muộn: “Việc này có vẻ không dễ chơi rồi! Chúng ta làm vậy đâu phải để thưởng thức sinh hoạt cá nhân của Lệ Minh Viễn? Chúng ta còn có chuyện lớn phải làm đấy!”

“Đúng vậy!” Tăng Khả cũng thất vọng nói: “Xem ra Lệ Minh Viễn không phải tới đây để tìm kẻ đứng sau thần bí nhỉ? Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Hừ!” Triệu Ngọc cười lạnh, nói với mọi người: “Các anh không phát hiện ra à? Đã đến lúc này rồi, cơm nóng cơm lạnh như thế nào thì bây giờ vẫn phải dựa vào chúng ta mà xử thôi!”

Nói xong, Triệu Ngọc mở cửa xe, chạy như bay về phía biệt thự số tám…