← Quay lại trang sách

Chương 2151 Uy hiếp

“Tôi… Tôi hoàn toàn không biết gì hết!”Trong biệt thự số tám, khi thấy Triệu Ngọc đột nhiên xông vào, Lệ Minh Viễn vênh miệng lên, vẫn tỏ ra vô cùng ngang ngược.

“Đồ đần” Triệu Ngọc miệt thị nói: “Anh phải nói là ‘tôi không hiểu anh đang nói cái gì’ mới đúng! Tôi còn chưa hỏi gì đâu, anh đã nói ngay một câu ‘tôi hoàn toàn không biết gì hết’, có khác gì đang dỗ trẻ con không?”

“Tôi mặc kệ anh nói cái gì, anh là cảnh sát thì đã sao chứ?” Lệ Minh Viễn vẫn không phục: “Tôi đâu phạm pháp, anh dám làm gì tôi?”

“Hơn nữa, anh… anh làm thế này là tự ý xông vào nhà dân! Tự ý xông vào nhà dân đấy có hiểu không?”

Trong lúc nói chuyện, Lệ Minh Viễn thừa dịp mặc áo khoác vào, mà nữ diễn viên điện ảnh kia trốn ở sau giường, trông có vẻ cực kỳ kinh sợ, dùng chăn che lại cơ thể, run rẩy co rúm lại.

“Hả?” Triệu Ngọc vẫn không hoảng sợ, chỉ vuốt cằm một cái rồi trừng mắt quát: “Con vịt chết đến nơi vẫn còn mạnh miệng đúng không? Tôi nói cho anh biết, bây giờ cảnh sát đang nghi ngờ anh có liên quan tới một hung thủ giết người hàng loạt, vụ án mưu sát này mang tầm quan trọng quốc gia, nếu anh hiểu pháp luật thì hẳn phải biết hiện giờ anh đã gặp phiền toái lớn như thế nào nhỉ?”

“Hừ!” Lệ Minh Viễn vẫn tức giận nói: “Vụ án quan trọng quốc gia thì sao chứ, tôi đâu biết anh là ai, liên quan gì tới tôi đâu?

“Anh hỏi tôi có biết pháp luật hay không chứ gì? Được, vậy tôi sẽ nói cho anh biết, tôi hiểu pháp luật, tôi biết hiện giờ tôi có quyền lợi gọi cho luật sư của tôi, tôi cũng có quyền giữ im lặng, hừ!”

“Hả?” Triệu Ngọc bất ngờ, nhanh chóng lấy ra giấy chứng nhận của mình và quát: “Anh hiểu rõ tình hình đi nhé, tôi là điều tra viên đặc biệt của Tổng cục Hình sự, là thám tử lừng danh đã phá vụ án thi thể nữ không đầu, hiện giờ ông đây đang đứng trước mặt anh và giơ giấy chứng nhận ra, anh còn dám bao biện à?”

“Tôi…” Lệ Minh Viễn cứ như vò đã mẻ không sợ rơi: “Tôi mặc kệ anh là thám tử lừng danh, cái gì mà điều tra viên, bây giờ tôi đang nói đến quyền lợi của mình, tôi có quyền gọi luật sư, luật sư của tôi chưa đến thì tôi sẽ không nói bất cứ điều gì hết!”

“Con bà nhà nó…” Triệu Ngọc tức giận đến chống nạnh, lại cười: “Được lắm, được lắm… Xem ra, hôm nay cứ muốn ép con hổ phát uy có phải hay không?”

Dứt lời, Triệu Ngọc lấy điện thoại di động của mình ra, mở những hình ảnh bất nhã mà flycam quay được lúc nãy, sau đó nói với Lệ Minh Viễn: “Tôi cảm thấy sau khi vợ anh nhìn thấy những hình ảnh này chắc sẽ vui vẻ lắm đấy!”

“Bởi vì cuối cùng cô ấy cũng có thể lấy hết dũng khí ly hôn với anh, còn được lấy một nửa gia sản của anh, đi tìm một chàng trai trẻ trung mơn mởn, quá có lời rồi còn gì!”

“Anh…” Lệ Minh Viễn trợn to mắt, lộ ra vẻ sợ hãi: “Anh làm thế này là uy hiếp! Anh đang uy hiếp tôi!”

“Sai rồi” Triệu Ngọc nói: “Đây không phải là uy hiếp, mà là uy hiếp trắng trợn mới đúng, cũng giống như những hoạt động không thể lộ ra ngoài ánh sáng mà anh đang làm sau lưng vậy!”

“Chắc anh cũng muốn nếm thử cảm giác những tấm ảnh này được treo đầy khu chung cư các anh nhỉ?”

“Hả!?” Vừa nghe vậy, Lệ Minh Viễn đã bị dọa đến mức xụi lơ xuống đất, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ: “Các anh… Các anh không thể làm như vậy được! Không thể như vậy được…”

“Vì sao lại không thể chứ?” Triệu Ngọc hung ác quát: “Chúng tôi đã giám sát anh cả mấy tuần rồi, đồ đần! Nếu không nắm giữ đủ bằng chứng thì sao chúng tôi có thể tới tận cửa bắt giữ anh chứ?”

“Anh hãy động não suy nghĩ một chút đi!” Triệu Ngọc cắn răng nói: “Chỉ bằng những chuyện mà anh đã làm kia, anh có thể ngồi tù tới mục xương đấy!”

“Chẳng lẽ anh còn chưa ý thức được anh đã bị tên kia lợi dụng rồi ư?”

“Bị người ta coi là vũ khí mà sử dụng, hiện giờ xảy ra chuyện, anh còn muốn bảo vệ hắn ta à?”

“Ực…” Lệ Minh Viễn nuột ngụm nước bọt, hiển nhiên đang cân nhắc lời nói của Triệu Ngọc.

“Lệ Minh Viễn” Triệu Ngọc lại cao giọng nói: “Tôi cho rằng, sau khi thi thể được phát hiện ở trong hố rác thải, anh cũng đã ý thức được chuyện gì rồi chứ?”

“Chẳng lẽ… Anh chưa từng nghi ngờ ư? Tại sao các anh phải tài trợ hạng mục cải tạo tòa nhà Chí Trăn, hơn nữa, còn đích thân cung cấp bản vẽ nữa?”

“…” Sắc mặt Lệ Minh Viễn trở nên khó xử, hiển nhiên Triệu Ngọc đã đâm trúng điểm yếu.

“Vụ án giết người hàng loạt đó, vậy mà anh vẫn muốn tiếp tục chống đỡ thay hắn ta sao?” Triệu Ngọc tiếp tục khuyên bảo: “Hắn ta đang ở đâu? Anh còn tìm được hắn ta không?”

“Cha chết, mẹ lấy chồng, ai lo việc người nấy, đã đến tình cảnh như vậy rồi, chẳng lẽ… Anh còn muốn tiếp tục giãy giụa à? Anh nói anh hiểu pháp luật, vậy ở tù chung thân và tử hình, anh chọn cái nào đây?”

“Hả?” Lệ Minh Viễn bỗng dưng run lên, hiển nhiên đã bị Triệu Ngọc hù dọa, mặt cũng trở nên trắng bệch.

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc lập tức đổi sắc mặt, mang đến hy vọng cho Lệ Minh Viễn: “Hiện tại đang có một cơ hội cực tốt bày ở trước mặt anh, ‘đãi ngộ’ của chủ mưu và tòng phạm có thể dùng câu nói ‘cách biệt một trời’ để hình dung đấy, tôi cảm thấy, chắc anh đã biết nên chọn cái gì rồi nhỉ?”

“Giết người, là kẻ chủ mưu gây ra! Những hoạt động phi pháp kia cũng là chủ mưu làm, anh chỉ là một tên lính nghe lệnh làm việc, anh cái gì cũng không biết, bình thường chỉ nghe theo chỉ huy của ông chủ, ông chủ bảo anh đi hướng Đông, anh nào dám đi hướng Tây…”

“Thế là…” Triệu Ngọc xấu xa nháy mắt: “Tội danh của anh sẽ lập tức từ tử hình biến thành vô thời hạn, từ vô thời hạn đổi thành có kỳ hạn, nếu như anh lại lập công chuộc tội, có biểu hiện tốt thì có kỳ hạn biến thành ngắn hạn, cả đời này của anh chí ít còn chút hy vọng nhỉ?”

“…” Lệ Minh Viễn không nói gì, hiển nhiên đã bị Triệu Ngọc thuyết phục, dường như đang do dự, rốt cuộc nên lựa chọn như thế nào?

“À” Triệu Ngọc để điện thoại di động của mình ở trước mặt Lệ Minh Viễn, lại nói: “Hiện giờ, tôi cho anh cơ hội gọi cho luật sư của anh, anh có thể không nói gì cả! Nhưng mà nếu luật sư của anh có thể cứu anh thì heo mẹ đừng nói là leo cây, bay lên trời luôn cũng được!”

“Lệ Minh Viễn, anh tốt xấu gì cũng là người đã từng thấy việc đời, anh hãy nghĩ kỹ lại đi” Triệu Ngọc chầm chậm nói: “Nếu bây giờ tôi không ngừng truy hỏi cấp trên anh thì điều này chứng tỏ cái gì?”

“Chứng tỏ chúng tôi đã nắm giữ một lượng lớn tin tức về người kia, cho dù bây giờ anh không nói thì chúng tôi vẫn có thể tìm ra hắn ta, bắt lấy hắn ta!”

“Nhưng nếu làm vậy thì coi như anh đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời để lập công chuộc tội” Triệu Ngọc nói: “Người khác vô tình, bất nghĩa với anh, những đạo lý khác thì tôi không muốn nói nhiều nữa! Anh tự mình chọn đi!”

Nói xong, Triệu Ngọc đưa điện thoại tới trước mặt Lệ Minh Viễn…

Thực ra, đừng thấy Triệu Ngọc tin tưởng mười phần, lời nói nghiêm nghị, nhưng trong lòng vẫn lo lắng sốt ruột. Dù sao, cả vụ án này chỉ dựa vào suy luận của hắn, nếu mình suy luận sai thì Lệ Minh Viễn căn bản sẽ không bị mắc lừa.

Mà lúc này đây, điện thoại đã để trước mặt Lệ Minh Viễn, nhưng anh ta vẫn còn đang do dự.

Triệu Ngọc biết không thể cho người này quá nhiều thời gian cân nhắc, thế là hắn đành phải thu lại điện thoại, xụ mặt quát: “Được rồi! Hiện giờ tôi đã biết rõ lựa chọn của anh, vậy anh hãy tiếp tục giữ sự im lặng của anh đi, đừng nói gì hết!”

Nói xong, Triệu Ngọc gật đầu ra hiệu với nhóm người đội trưởng Mưu, đội trưởng Mưu lập tức cầm còng tay xông về phía trước…

“Không, không, không…” Lần này, Lệ Minh Viễn cuối cùng cũng không kiên trì được nữa, anh ta nhanh chóng quỳ trên mặt đất, ôm chân Triệu Ngọc mà kêu: “Tôi nói, tôi nói… Tất cả những chuyện này đều do Tân Lãng làm, ngài… Ngài nói không sai, mọi chuyện đều do hắn ta sai sử, hơn nữa, hơn nữa tôi còn bị hắn ta lợi dụng mà không hề biết một chuyện gì cả!”

“Tân Lãng!” Nghe thấy cái tên xa lạ này, Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Người này, rốt cuộc là ai?”