← Quay lại trang sách

Chương 2152 Con rối phía trước

“Ban đầu, Công ty Văn hóa Minh Viễn vốn là của hắn ta” Lệ Minh Viễn chán nản nói: “Lúc đó được gọi là Công ty Tinh Lãng, chủ yếu làm về sách báo, sau khi tôi tốt nghiệp đại học thì xin việc ở đó, sau đó Tân Lãng đã thuê tôi…”Nghe Lệ Minh Viễn nói ra tình hình thực tế, Triệu Ngọc nhanh chóng nháy mắt với Mưu Vĩnh Ân, anh ta lập tức dẫn nữ minh tinh Bàng Thiến Thiến kia đi.

Mà cùng lúc đó, Tăng Khả đi tới phòng khách bên cạnh, dùng máy tính xách tay của mình để thăm dò tài liệu liên quan tới Tinh Lãng.

Triệu Ngọc thì lặng lẽ mở ghi âm của điện thoại di động, tiếp tục lắng nghe lời khai của Lệ Minh Viễn.

“Tân Lãng lớn hơn tôi sáu tuổi, là người tương đối khiêm tốn, không thích trò chuyện” Lệ Minh Viễn giới thiệu: “Cho nên có rất nhiều trường hợp công khai hay nghiệp vụ đàm phán hợp đồng gì đó đều giao cho tôi”

“Tôi làm việc rất tốt, cho nên dần dần được hắn ta coi trọng, nhưng mà tôi không nghĩ tới, coi trọng thì coi trọng, thế nhưng đợi đến khi chúng tôi mở rộng hạng mục kinh doanh, công ty chính thức phất lên thì không ngờ hắn ta lại cho tôi làm chủ tịch!”

“Cảm giác đó cứ như nằm mơ ấy!” Lệ Minh Viễn nhớ lại và nói: “Thậm chí… Thậm chí ngay cả công ty cũng được đổi tên thành Công ty Văn hóa Minh Viễn, đó không phải chỉ là ‘được thương mà sợ’ nữa rồi, tôi thậm chí coi hắn ta là quý nhân, là cha mẹ tái sinh của tôi…”

“Lúc ấy, hắn ta nói với tôi rằng sức khỏe của hắn ta không tốt, lại không quá ưa thích việc giao tiếp, cho nên mới toàn quyền ủy thác công ty cho tôi, hắn ta chỉ đứng phía sau tôi tiến hành chỉ đạo thôi…”

“Lúc ấy, tôi chỉ một lòng muốn làm việc cho công ty, muốn đáp lại ân tình của hắn ta nên căn bản không nghĩ tới chuyện gì khác… Mãi đến… Mãi đến sau này…” Ánh mắt của Lệ Minh Viễn bỗng nhiên trở nên ảm đạm, hoàn toàn ngược lại với phản ứng ban nãy: “Sau khi tiếp xúc với quản lý cấp cao của công ty, tôi mới dần dần ý thức được tên Tân Lãng này cũng không vĩ đại và đơn thuần giống như tôi tưởng tượng…”

“Mà công ty của tôi thực tế cũng không có vẻ nở mày nở mặt như bề ngoài, rất nhiều hạng mục tài chính được khởi động một cách không minh bạch…”

“Lúc đó tôi mới ý thức được” Lệ Minh Viễn nuốt một ngụm nước bọt, bất đắc dĩ nói: “Công ty của tôi chẳng qua chỉ là công cụ để Tân Lãng dùng để rửa tiền mà thôi…”

“Nhưng mà lúc đó, tôi đã không còn đường lui nữa rồi” Lệ Minh Viễn thở dài một tiếng, nói: “Mặc dù tôi biết những số tiền kia có lai lịch không rõ ràng, nhưng cũng chỉ có thể phối hợp theo hắn ta!”

“Nếu không, tất cả những gì tôi có được đều tan thành bọt nước, vì thế, tôi chưa từng chống cự một lần nào, cũng không chống đối lại hắn ta một lần nào…”

“Các anh nói không sai, cho dù tôi biết mình chỉ là con rối của hắn ta, nhưng tôi vẫn thích thú, bởi vì tôi không những thu được lợi ích rất lớn mà còn đạt được danh dự, đạt được tất cả những điều mà tôi còn không dám nghĩ tới trước đây!”

“Dưới sự duy trì của Tân Lãng, công ty của tôi càng ngày càng lớn mạnh, xuất bản, truyền hình điện ảnh, tôi còn quen biết rất nhiều đạo diễn lớn, siêu sao, nhà văn, tôi không những có thể trò chuyện vui vẻ với bọn họ mà bọn họ còn rất nhiều chuyện phải nhờ tới tôi…”

“Tôi vô cùng hiểu rõ, tất cả những gì mà tôi có được đều là do Tân Lãng cho, nếu tôi hất hắn ta ra để làm một mình thì tôi sẽ không còn gì cả, cho nên… Cứ thế mà đi tiếp…”

“Anh cảnh sát à, tôi cũng biết làm như vậy là phạm pháp, tôi cũng đã từng lo lắng sẽ xảy ra chuyện như ngày hôm nay, thế nhưng…” Trong mắt Lệ Minh Viễn lộ ra vẻ cầu khẩn: “Tôi thật sự không biết rõ tình hình… Tân Lãng… Tân Lãng rốt cuộc đang làm gì thì tôi thật sự không biết…”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc hừ trong lòng một tiếng, anh coi tôi là đồ ngốc à? Trước đó ông đây nhắc tới chuyện dán đầy ảnh chụp của anh khắp khu chung cư, anh đã bị dọa đến thế, mà giờ anh lại bảo không biết Tân Lãng đang làm chuyện gì sao? Tưởng tôi bị ngốc chắc?

Còn nữa, nếu Tân Lãng đã giao cả công ty cho anh thì tất nhiên sẽ để anh tham dự vào trong nội bộ nghiệp vụ chứ, làm sao anh có thể không biết gì chứ?

Có điều, mục đích của Triệu Ngọc chủ yếu không ở đây, nên không cần thiết phải vạch trần anh ta ngay tại chỗ.

Chẳng những không cần thiết mà Triệu Ngọc còn thêm mắm thêm muối an ủi: “Nếu đúng như vậy thì tội danh của anh sẽ càng nhỏ hơn…”

“Mấu chốt là bây giờ chúng tôi muốn biết chuyện tòa nhà Chí Trăn!”

“Tòa nhà Chí Trăn, tòa nhà Chí Trăn, à… à à…” Lệ Minh Viễn không ngừng đáp lại: “Ngài nói không sai, ngài nói không sai, chuyện tài trợ và cải tạo tòa nhà Chí Trăn của trường Đại học Sư phạm Hà Dương đều là Tân Lãng sai tôi làm như vậy…”

“Anh cảnh sát à, trong chuyện này tôi oan uổng lắm! Tôi căn bản… Căn bản không biết gì cả, tôi chỉ nghe theo lệnh của hắn ta mà thôi…”

“Nói như vậy tức là…” Triệu Ngọc biết rõ còn cố hỏi: “Chuyện thi thể, anh không biết gì sao?”

“Đương nhiên, đương nhiên rồi!” Lệ Minh Viễn đấm ngực giậm chân, nói rất kiên quyết: “Tôi thậm chí còn không biết bên phía Đại học Hà Dương muốn cải tạo tòa nhà cũ, loại hạng mục này đối với chúng tôi mà nói chỉ là loại có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ phí sức mà không có kết quả tốt, chúng tôi đã rất ít làm…”

“Thế nhưng Tân Lãng lại yêu cầu tôi chủ động liên hệ với Bộ Giáo dục, tỏ ý với bọn họ rằng công ty của chúng tôi bằng lòng tiếp nhận nghiệp vụ này, nếu có thể cải tạo tòa nhà Chí Trăn thành nhà bảo tàng thì công ty của chúng tôi đồng ý chi trả tất cả phí tổn!”

“Hơn nữa… Hơn nữa, hắn ta còn giao cho tôi, bảo tôi đánh bài tình cảm, nhất định phải giành được hạng mục cải tạo này” Lệ Minh Viễn kích động nói: “Bởi vì tôi cũng là sinh viên tốt nghiệp từ Đại học Sư phạm Hà Dương, cho nên hắn ta bảo tôi đi đánh bài tình cảm, nói rằng tôi không nỡ để tòa nhà kia bị hủy bỏ!”

“Thực ra… Thực ra tôi còn chưa từng ở tòa nhà Chí Trăn đó lần nào… Anh cảnh sát à, chuyện thi thể không thể nào liên quan đến tôi được…”

“Nói như vậy tức là…” Triệu Ngọc hỏi: “Tất cả đều do Tân Lãng sai bảo à?”

“Đúng vậy!” Lệ Minh Viễn thở dài nói: “Ngay từ đầu, tôi làm rất thuận lợi, thành công thuyết phục được bên Bộ Giáo dục và cả phía trường học nữa, để bọn họ đồng ý kế hoạch cải tạo, đồng thời đồng ý phương án cải tạo mà công ty chúng tôi đưa ra…”

“Khi tôi báo cáo chuyện này với Tân Lãng, hắn ta thật sự rất vui vẻ…”

“Thế nhưng… không bao lâu sau thì lại xảy ra biến cố bất ngờ, biến cố bất ngờ…” Lệ Minh Viễn nói với vẻ mặt đau khổ: “Trong tòa nhà đó, không ngờ lại đào ra thi thể…”

“Haizz! Thực ra, sau khi tôi nghe nói chuyện người ta đào được thi thể trong tòa nhà Chí Trăn, ban đầu vẫn chưa có cảm giác gì, cùng lắm thì kế hoạch cải tạo vô hiệu mà thôi, dù sao chúng tôi vẫn chưa bỏ tiền!”

“Thế nhưng có một ngày, Tân Lãng tự dưng mắng tôi một trận không đầu không đuôi thì tôi đột nhiên ý thức được có khả năng chuyện này không hề đơn giản như vậy!”

“Lúc ấy tôi mới đi tìm hiểu thì nghe nói thi thể được lấy ra từ hố rác thải phủ bụi lâu năm, nếu không phải công ty chúng tôi tham gia thì tòa nhà kia có khả năng sẽ bị phá bỏ, làm vậy thì chẳng phải thi thể sẽ bị lộ ra à?”

“Thế nhưng …” Lệ Minh Viễn lại nuốt ngụm nước bọt: “Nếu kế hoạch cải tạo của chúng tôi thành công thì hố rác thải sẽ vĩnh viễn bị phong kín, sẽ không nhìn thấy mặt trời nữa!”

“Cho nên bắt đầu từ lúc đó, tôi… tôi đã bắt đầu ý thức được một chuyện đáng sợ…” Lệ Minh Viễn xoa mặt, nói: “Những người chết trong tòa nhà Chí Trăn kia có khả năng… có khả năng đều bị Tân Lãng giết chết!”