← Quay lại trang sách

Chương 2153 Vé máy bay đường về

“Tổ trưởng, có tin tức tốt đây” Tăng Khả nhỏ giọng nói bên tai Triệu Ngọc: “Em vừa mới điều tra được hiện tại Tân Lãng đang ở trên máy bay, từ Thừa Châu bay tới An Đô, sau 25 phút nữa sẽ hạ cánh!”“Ừm… Quả nhiên đang trốn chạy” Triệu Ngọc gật đầu: “Cậu nhanh chóng thông báo với Cục Cảnh sát An Đô, lập tức bắt giữ hắn ta ngay tại phi trường! Nhớ kỹ là phải giữ thái độ cứng rắn khi ra lệnh, nếu không bắt được kẻ tình nghi thì tôi tuyệt đối không để yên cho bọn họ đâu!”

“Rõ!” Nhận được mệnh lệnh, Tăng Khả quay người rời khỏi phòng.

“Tổ trưởng Triệu” Lúc này, Mưu Vĩnh Ân cầm điện thoại di động của mình và nhỏ giọng báo cáo với Triệu Ngọc: “Tôi vừa cầm ảnh chụp Tân Lãng để hỏi nhóm người Lưu Duy Nhất, trên cơ bản bọn họ đều nhận ra Tân Lãng… Tân Lãng chính là ông chủ cửa hàng cho thuê sách năm đó…”

“À…” Triệu Ngọc hơi gật đầu, kể từ giờ, tương đương với việc đã xâu chuỗi được tất cả các manh mối lại cùng một chỗ, toàn bộ chân tướng của vụ án nhật ký giết người đã trở nên vô cùng rõ ràng.

“Các anh đã điều tra được chỗ ở của hắn ta chưa?” Triệu Ngọc ra lệnh: “Nhanh chóng xin lệnh lục soát, tiến hành kiểm tra nơi ở của Tân Lãng, nhân tiện tìm tóc hoặc tế bào da của hắn ta, nhanh chóng đưa tới Khoa Giám chứng để xét nghiệm!”

“Tôi hiểu rồi, hiểu rồi…” Mưu Vĩnh Ân nhận lệnh rời đi.

Lúc này, Triệu Ngọc cuối cùng cũng quay sang Lệ Minh Viễn đang ngồi đó chán nản, hỏi: “Lệ Minh Viễn, khi anh nghi ngờ Tân Lãng có thể là hung thủ giết người, rốt cuộc anh đã làm gì?”

“Tôi á? Tôi…” Lệ Minh Viễn nuốt một ngụm nước bọt: “Tôi chẳng hề làm gì cả, chẳng lẽ… Anh cho rằng tôi dám đi đối chất với hắn ta à?”

“Ngày nào tôi cũng nơm nớp lo sợ, lo lắng đề phòng” Lệ Minh Viễn khoanh tay nói: “Tôi sợ hắn ta nghĩ quẩn đến mức ‘chó cùng rứt giậu’, diệt khẩu cả tôi luôn!”

“Tôi quen biết hắn ta hơn mười năm, vốn cho rằng mình là người hiểu rõ hắn ta nhất, nhưng khi đó mới biết được, tôi chẳng biết cái gì hết!”

“Mười năm, hắn ta cứ thành thạo điêu luyện nắm tôi trong lòng bàn tay của mình, mặc dù tôi là chủ tịch trên danh nghĩa, nhưng tôi lại chẳng có quyền gì cả…”

“Vừa rồi anh…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Khi chúng tôi tiến hành kiểm toán công ty của anh, có phải anh muốn gọi điện thoại cho hắn ta hay không?”

“Đúng vậy” Lệ Minh Viễn gật đầu: “Thế nhưng Tân Lãng không nghe máy, mầy ngày gần đây cũng không nhìn thấy hắn ta đâu cả!”

“Tại sao anh phải gọi điện thoại cho hắn ta chứ?” Triệu Ngọc cẩn thận hỏi.

“Tôi… Tôi sợ…” Lệ Minh Viễn sợ hãi nói: “Tôi sợ cảnh sát các anh đã tra được chuyện rửa tiền, nên cố ý tới điều tra…”

“Tôi cũng sợ… sợ các anh đã biết được Tân Lãng là người đứng đằng sau tôi, cả chuyện Tân Lãng là hung thủ giết người nữa…”

Lệ Minh Viễn trông thì có vẻ kinh hoàng sốt ruột, thế nhưng chuyện liên quan tới vụ cho vay bất hợp pháp thì vẫn không hề nói tới một chữ nào. Anh ta chỉ nhắc tới rửa tiền, ý là đang chứng minh rằng mình căn bản không biết Tân Lãng đang mua bán cái gì!

Nhưng Triệu Ngọc là kẻ già đời, hắn vẫn không nhanh không chậm thẩm vấn theo tiết tấu của mình.

“Ở đây…” Triệu Ngọc chỉ vào bên trái cổ mình và nói: “Ở nơi này của Tân Lãng có phải có cái gì không?”

“Cái gì?” Lệ Minh Viễn sửng sốt một giây, lúc này mới kịp phản ứng, gật đầu nói: “Đúng đúng, hình như có nốt ruồi ở đó!”

Lấy được câu trả lời khẳng định, Triệu Ngọc càng thêm xác định Tân Lãng không những là ông chủ cửa hàng thuê sách, hơn nữa còn là kẻ đứng đầu tập đoàn cho vay bất hợp pháp.

“Tân Lãng… không lập gia đình sao?” Triệu Ngọc lại tò mò hỏi một câu.

“Đúng thế, hắn ta không lập gia đình, không lập gia đình đâu…” Lệ Minh Viễn nói: “Cứ ru rú ở nhà không ra ngoài, rất thần bí, trước kia tôi còn tưởng rằng hắn ta chỉ giả thanh cao, hiện giờ mới hiểu được hóa ra hắn ta từng làm chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng!”

“Nhưng mà… hình như hắn ta cũng không thiếu phụ nữ nhỉ?” Triệu Ngọc dẫn lời nói: “Theo tôi được biết, hắn ta thường xuyên tìm các nữ sinh viên đấy! Hơn nữa, còn bắt người ta sơn móng chân nữa chứ… Sơn… màu gì ấy nhỉ?”

“Đỏ, là màu đỏ… Ấy…” Lệ Minh Viễn không chút nghĩ ngợi trả lời một câu, nhưng sau đó mới ý thức được mình đã lỡ miệng, mặt từ trắng chuyển sang đỏ, lại từ đỏ biến xanh…

“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, lập tức đổi sắc mặt: “Còn dám nói anh không biết chuyện cho vay bất hợp pháp à? Trong số những nữ sinh viên bị hại, chắc anh cũng được ‘nếm’ không ít nhỉ?”

“Không có… Không có đâu…” Lệ Minh Viễn nhanh chóng làm sáng tỏ: “Tôi chưa từng làm chuyện thất đức như vậy bao giờ, tôi thích… Thích…” Anh ta chỉ ra ngoài cửa: “Tôi không thiếu tiền, tôi thích nữ minh tinh gợi cảm, không thích các sinh viên không có kinh nghiệm…”

“Kẻ thích sinh viên là Tân Lãng, là hắn ta!” Lệ Minh Viễn run giọng nói: “Những năm gần đây, hắn ta lợi dụng điều kiện thuận lợi là cho vay để hại không ít nữ sinh viên, mà còn đều là những cô gái xinh đẹp như hoa khôi…”

“Tôi hỏi anh” Triệu Ngọc hỏi: “Anh có biết hắn ta bắt các cô gái sơn móng chân màu đỏ là vì sao không? Vì sao lại không phải sơn trên tay chứ?”

“Tôi… Tôi không biết…” Lệ Minh Viễn khoát tay nói: “Loại chuyện này, tôi nào dám hỏi chứ? Tôi chỉ cảm giác được những cô gái mà hắn ta tìm có dáng người và bề ngoài gần như tương tự nhau!”

“Sau đó, hắn ta chẳng bao giờ tìm bạn gái cả, tôi đang nghĩ có phải trước đây hắn ta bị một cô gái sơn móng chân màu đỏ, vóc dáng không cao, dáng người lung linh, còn có dung mạo xinh đẹp từ chối không?”

“Ừm…” Triệu Ngọc yên lặng gật đầu, trước đó, hắn cũng đã từng suy đoán như thế, nghi ngờ trước đó hung thủ đã từng bị tổn thương cho nên mới ra tay với những cô gái có tướng mạo tương tự, bây giờ nhìn lại, xem ra mục đích giết người của hung thủ cũng đã trở nên rõ ràng rồi.

“Lệ Minh Viễn” Triệu Ngọc nói với Lệ Minh Viễn: “Ở trước mặt tôi, anh đừng mơ giở mánh khóe gì cả, cho dù là vụ án giết người ở trường Đại học Sư phạm Hà Dương hay là tập đoàn cho vay bất hợp pháp cũng thế, anh biết cái gì thì nói cái đó, tôi cam đoan anh sẽ không lỗ đâu!”

“Ngẫm lại đi, nếu so sánh vụ án nhỏ này với vụ án ác ma và vụ án thi thể nữ không đầu thì căn bản không đáng nhắc tới” Triệu Ngọc nặng nề nói: “Anh còn muốn giấu giếm tôi cơ à?”

“Ừm…” Lệ Minh Viễn cẩn thận đánh giá Triệu Ngọc một cái, lúc này mới nản lòng thoái chí cúi đầu, nói: “Tôi… Tất cả những gì tôi biết, tôi sẽ khai hết, anh cứ hỏi đi…”

“Được” Triệu Ngọc thỏa mãn gật đầu, giao công việc thẩm vấn phía sau cho cảnh sát chuyên nghiệp của Cục Cảnh sát Thừa Châu xử lý.

Mấy cảnh sát này chuyên phụ trách vụ án cho vay bất hợp pháp, để bọn họ tiến hành thẩm vấn Lệ Minh Viễn thì tất nhiên không có gì thích hợp bằng.

Đi ra khỏi phòng, Tăng Khả lập tức tiến lên báo cáo: “Tổ trưởng, em đã liên hệ với phía An Đô rồi, Cục Cảnh sát bên đó vô cùng coi trọng, còn phái Cục trưởng Triệu Thắng Quân và đội trưởng Trương Linh mà chúng ta từng quen biết phụ trách”

“Hiện giờ, bọn họ đã ở phi trường tiến hành bao vây” Tăng Khả nhìn đồng hồ: “Đang đợi máy bay hạ cánh đó! Còn tầm năm, sáu phút nữa…”

“Ừm…” Triệu Ngọc nói: “Thời gian ngắn như vậy, tôi đoán tên Tân Lãng kia vẫn chưa biết chúng ta đã tóm gáy hắn ta nhanh như vậy! Nhất định bắt được hắn ta ngay tại phi trường!”

“Đúng thế!” Tăng Khả lại nói: “Em đã bảo đội trưởng Trương Linh chuẩn bị sẵn vé máy bay khứ hồi, sau khi bắt được Tân Lãng thì bọn họ sẽ lập tức đi máy bay đến Thừa Châu, tiếp nhận thẩm vấn tại đây!”