Chương 2154 Thực lực không cho phép
“Giỏi thật, anh thật sự quá giỏi…” Trên xe chỉ huy bên ngoài biệt thự số tám, Miêu Anh ấn một tay lên bả vai Triệu Ngọc mà tán dương: “Hai chúng ta vốn cùng nhau phá án đó! Em còn để anh nghỉ ngơi một đoạn thời gian nữa chứ! Nhưng anh lại… Anh lại… có phải anh định chế nhạo em không thế?”“Chức phó đội trưởng này của em có tác dụng gì đâu cơ chứ?”
“Đừng nghịch nữa mà, ha ha…” Triệu Ngọc cười ngây ngô, nhưng trong lòng lại sợ sệt: “Chỉ là anh thấy em gần đây bận rộn quá, tối hôm qua vì để em nghỉ ngơi thật tốt nên anh mới không nói cho em biết!”
“Thế nên mới sáng sớm ra, anh đã lập tức thông báo cho em rồi…”
“Anh…” Tiểu thư Miêu oán trách nâng tay lên.
Triệu Ngọc tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng bắt lấy, sau đó cười làm lành nói: “Miêu Miêu à, anh cũng muốn khiêm tốn lắm, nhưng thực lực thật sự không cho phép!”
“Ngày đó chẳng qua anh chỉ đi dạo ven sông, thật không ngờ lại đụng phải một cô gái nhảy lầu, sau đó lại cứ như hiệu ứng domino vậy, thuận tiện điều tra ra một tập đoàn cho vay bất hợp pháp, em nói xem, anh nên đi chỗ nào để nói lý lẽ đây?”
“Anh thật lòng muốn nghe lời em, nghỉ ngơi thật tốt, thế nhưng… Mắt thấy tội ác bày ra trước mặt mình, làm sứ giả chính nghĩa, vũ trụ cứ lắc lắc khoản nợ, à không, đại thần thám lay chuyển vũ trụ này liệu có thể trơ mắt mặc kệ không?”
“Chính là như vậy đấy! Sau khi xong việc, anh đâu dám báo cáo với em, anh đang bị em vạch tội đấy, nếu em biết được trong lúc nghỉ ngơi, anh lại đi phá một tập đoàn tội phạm, chắc chắn em sẽ trách tội anh đúng không? Cho nên anh mới không nói cho em biết, em nhất định phải giữ sự chuyên nghiệp đấy…”
“Anh… Đồ vô lại, mặt dày, anh…” Nghe lời nói dõng dạc của Triệu Ngọc, tiểu thư Miêu đã sớm đuối lý, không thể mắng được câu nào tử tế.
Có điều, nháo thì nháo, khoa trương thì khoa trương, nhưng với hành động của Triệu Ngọc, tiểu thư Miêu cũng không nói nên lời. Có lẽ, đây chính là số mệnh chăng?
“Em xem” Triệu Ngọc thừa cơ bóp mặt Miêu Anh một cái: “Những ngày qua em đã rất mệt mỏi, đến mức mặt không thể bóp ra nước được nữa rồi! Anh biết, thực ra công việc của em cũng rất nặng nề, đối phó với những quan chức và truyền thông đó, một chữ cũng không thể nói sai, chỉ có em mới đảm nhiệm được thôi!”
“Vất vả rồi, Miêu Miêu, chờ vụ án này kết thúc, anh sẽ hầu hạ em thật tốt, có được không?”
“Hừ!” Tiểu thư Miêu che mặt: “Chờ vụ án này kết thúc, chờ vụ án này kết thúc, anh đã nói câu này không phải một nghìn lần thì cũng một trăm lần rồi nhỉ? Đương nhiên…” Miêu Anh bất đắc dĩ thở dài: “Em cũng thường treo câu này bên miệng…”
Nói xong, hai người bèn nhìn nhau cười, Triệu Ngọc thừa cơ ôm tiểu thư Miêu vào lòng: “Yên tâm đi, lần này anh không nói dối đâu, chờ xong xuôi vụ án này, nếu lại có vụ án cấp tốc gì đó cũng không nhận!”
“Hai chúng ta nghỉ ngơi một thời gian, sau đó lại tìm kho báu của Tịch Vĩ…”
Kết quả, Triệu Ngọc còn chưa dứt lời thì cửa xe chỉ huy đã bị mở ra, một nhóm cảnh sát lần lượt đi từ ngoài vào, Triệu Ngọc đành phải im lặng, đồng thời buông lỏng tay ra…
“Tổ trưởng” Tăng Khả nhìn điện thoại di động của mình và nói: “Máy bay của Tân Lãng đã hạ cánh, bên phía đội trưởng Trương Linh hiện đang tiến hành bắt giữ, bởi vì thời gian cấp bách nên không có cách nào mở camera trực tiếp, chúng ta đành kiên nhẫn chờ đợi một lúc vậy, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ có kết quả…”
“Tổ trưởng Triệu” Bên phía Mưu Vĩnh Ân báo cáo: “Chúng tôi đã tìm được căn nhà đứng tên Tân Lãng, tất cả có hai căn, đều là những nơi có giá trị không nhỏ, hiện tại chúng tôi đang trong quá trình lục soát”
“Còn nữa, nghe Lệ Minh Viễn nói, có khả năng Tân Lãng còn thông qua con đường khác để mua bất động sản, chúng tôi cũng đang tiến hành thẩm tra…”
“Vậy là tốt rồi!” Tăng Khả nói: “Chỉ cần bắt được Tân Lãng thì khẳng định sẽ biết được đáp án ngay lập tức!”
“Mấu chốt nhất là…” Triệu Ngọc xoa tay nói: “Bên phía Trương Bồi Bồi vẫn quan trọng nhất, chỉ cần so sánh chính xác ADN thì mới có thể phán định hắn ta có phải là hung thủ thật sự hay không!”
“Yên tâm đi…” Nhưng mà Mưu Vĩnh Ân nói: “Chúng tôi tìm được một số lượng lớn đồ vật có thể cung cấp xét nghiệm, không sợ không tìm thấy đâu!”
“Còn nữa…”
Kết quả, đội trưởng Mưu còn chưa nói dứt lời thì điện thoại của Tăng Khả đã đột ngột vang lên, Tăng Khả nhanh chóng cầm điện thoại lên, tay nhanh đến mức không nghe theo sự sai khiến.
“Alo?” Khi nghe điện thoại, Tăng Khả đã cố ý mở loa ngoài.
“Báo cáo điều tra viên đặc biệt!” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói tương đối quen thuộc với Triệu Ngọc: “Chúng tôi đã bắt được đối tượng rồi, đúng là Tân Lãng!”
Rào…
Nghe được tin tức này, trong xe chỉ huy lập tức trở nên náo động, các cảnh sát vỗ tay tán thưởng.
“Quá tốt rồi, đội trưởng Trương Linh!” Tăng Khả kích động nói: “Vậy các anh lập tức áp giải hắn ta trở lại Thừa Châu đi! Chúng tôi muốn tiến hành thẩm vấn trọng điểm hắn ta!”
“Hiểu rồi, hiểu rồi…” Đội trưởng Trương Linh trả lời: “Vé máy bay đã chuẩn bị xong, anh cứ bảo thần thám Triệu Ngọc yên tâm đi! Người của tôi sẽ hộ tống nghi phạm an toàn, ha ha ha…”
“Vậy…” Triệu Ngọc bỗng nhiên cướp lời, nói với Trương Linh: “Đội trưởng Trương, bây giờ anh lập tức phát sóng hình ảnh Tân Lãng mà các anh bắt giữ được cho chúng tôi xem!”
“À… Thần thám… Thần thám Triệu cũng ở đó sao” Trương Linh vô cùng cung kính với Triệu Ngọc, nhanh chóng đứng ngay ngắn lên tiếng chào: “Được, tôi sẽ lập tức gửi video cho các anh ngay! Tên này dường như đã có dự cảm rồi, nên khi bị chúng tôi bắt giữ, hắn ta không hề phản kháng gì…”
Trương Linh vừa nói xong, video đã được gửi đến laptop của Tăng Khả, thông qua cáp không dây, Tăng Khả trực tiếp chiếu hình ảnh lên màn hình lớn trên xe chỉ huy.
Mọi người có thể nhìn thấy một người đàn ông vừa mới xuống máy bay đã bị nhóm người Trương Linh mai phục từ trước bắt ngay.
Toàn bộ quá trình, hắn ta không những không làm ra bất cứ hành động phản kháng nào mà ngược lại còn vô cùng bình tĩnh.
Theo hình ảnh chuyển động, trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh đặc tả của Tân Lãng, mọi người đều thấy Tân Lãng không hề để tóc dài mà để đầu húi cua trông tương đối bình thường, dáng người của hắn ta không cao không thấp, trông cũng tương đối gầy yếu.
“Đúng, không sai” Sau khi nhìn thấy rõ, Tăng Khả gật đầu nói: “Đúng là hắn ta rồi!”
“Để đảm bảo không xảy ra sơ sót gì” Triệu Ngọc ra hiệu với Mưu Vĩnh Ân một cái: “Đưa cho Lệ Minh Viễn xem, không thể bắt sai người…”
“Rõ!” Mưu Vĩnh Ân nhanh chóng gật đầu.
Đúng lúc này, hình ảnh trên màn hình lớn lại thay đổi, Tân Lãng đã bị đeo còng tay, sau đó dưới sự áp giải của nhân viên cảnh sát, hắn ta bị dẫn vào một căn phòng của sân bay.
Ở đây, nhóm người Trương Linh tiến hành soát người Tân Lãng, đồng thời còn mở vali của hắn ta ra và tiến hành kiểm tra.
Kết quả, ống kính lắc lư, Triệu Ngọc nhìn theo cảnh sát tiến hành tìm kiếm bên trong vali thì bỗng dưng nhìn thấy một vật.
“Này!” Triệu Ngọc quát to một tiếng, nói về phía điện thoại với Trương Linh: “Đội trưởng Trương, mau! Anh mau đẩy ống kính qua đó! Để tôi xem cuốn sổ kia…”
Thấy vẻ khác thường của Triệu Ngọc, ai cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tất cả đều hết sức chăm chú nhìn về phía màn hình lớn.
Nhận được mệnh lệnh của Triệu Ngọc, Trương Linh tự mình đi tới gần vali, lấy quyển sổ mà Triệu Ngọc nói ra ngoài, đó là một quyển sổ đã cũ kỹ ố vàng, bìa màu lam, trông rất dày…
“Mở… Mở mở mở…” Triệu Ngọc kích động đến mức nói lắp: “Mở ra!”
“Vâng…” Trương Linh tuân lệnh, nhanh chóng mở quyển sổ ra.
Kết quả, mọi người đều mở to hai mắt, đổ dồn vào quyển sổ…