Chương 2155 Hai loại khả năng
Bốn tiếng sau, đội trưởng Mưu Vĩnh Ân tự mình dẫn đội, tới sân bay thuận lợi đón kẻ tình nghi Tân Lãng trở vềSau khi tiến vào Cục Cảnh sát, đội trưởng Mưu không làm bất kỳ điều chỉnh gì, trực tiếp giải Tân Lãng tới phòng thẩm vấn.
Mà lúc này đây, Triệu Ngọc và đội trưởng Trương Linh đường xa mà đến đang đối mặt với nhau, làm thủ tục bàn giao đơn giản.
Thực ra, lúc này cách thời điểm phá được vụ án Quỷ Vương ở Xuyên Tây cũng chưa được bao lâu, thế nhưng đối với Triệu Ngọc, ký ức về vị đội trưởng Trương Linh này đã hơi mơ hồ.
Có lẽ điều này không thể tránh được, bởi vì dù sao Triệu Ngọc cũng đã từng tiếp xúc với rất nhiều đội trưởng cảnh sát hình sự, những đội trưởng này mặc dù tuổi tác khác nhau, thế nhưng tinh thần nhiệt tình và kính nghiệp chảy trong linh hồn lại đều giống nhau, cho nên Triệu Ngọc có đôi khi nhầm lẫn giữa bọn họ, hoặc là quên mất.
“Thật sự không nghĩ tới” Trong văn phòng của Cục Cảnh sát, đội trưởng Trương Linh cũng cảm thấy cảm khái: “Chúng ta mới tạm biệt không bao lâu đã lại gặp mặt nhau rồi, hơn nữa còn là cách này!”
“Đúng vậy” Triệu Ngọc bắt tay với đội trưởng Trương Linh: “Lần này đội trưởng Trương thật vất vả quá, lại lập công lớn giúp chúng tôi lần nữa rồi, anh yên tâm đi, Triệu Ngọc tôi coi trọng nhất là nghĩa khí, khi trở lại Tổng cục Hình sự viết báo cáo, tôi sẽ nhấn mạnh về anh, ha ha ha…”
“Đừng đừng đừng…” Đội trưởng Trương Linh kinh sợ vì được ưu ái đến vậy, nhanh chóng rút tay lại, thở dài với Triệu Ngọc: “Hồi được đi theo anh phá vụ án Quỷ Vương, tôi đã nổi tiếng lắm rồi! Lần này thì tính là công lao gì chứ, chẳng qua chỉ tiện tay làm thôi, muốn nói tới công lao thì phải là vị thần thám đã phá vụ án lớn này là anh chứ!”
“Ồ?” Triệu Ngọc quay đầu lại hỏi Miêu Anh: “Khi ở An Đô, đội trưởng Trương đã giỏi nịnh hót như thế rồi à?”
Một câu này đã chọc mọi người cười vang, Triệu Ngọc lại bắt tay với đội trưởng Trương một lần nữa, tỏ vẻ mặc dù nơi này không phải là địa bàn của mình, nhưng hắn vẫn bằng lòng tận tình tỏ lòng hữu nghị của chủ nhà chiêu đãi đội trưởng Trương Linh thật tốt.
Nhưng mà đội trưởng Trương Linh khôn khéo cỡ nào chứ, nhanh chóng xin miễn nói: “Tôi cảm ơn ý tốt của anh, nhưng vụ án bên anh đang tới thời điểm xử lý thẩm tra mấu chốt, không nên để tôi làm trễ nải công việc của anh chứ, tôi đã đặt xong vé máy bay rồi, tôi phải về báo cáo thôi!”
“Như vậy đi, chờ khi nào anh có dịp quay lại An Đô, dù thế nào đi nữa, lão Trương này nhất định sẽ khoản đãi anh thật tốt, có được không?”
Triệu Ngọc cũng không miễn cưỡng, nói: “Được, nếu đã như vậy thì tôi không tiễn nữa, anh về thuận buồm xuôi gió nhé! Yên tâm, chỉ cần tới An Đô thì tôi nhất định sẽ để anh mời khách!”
Thế là hai người lại hàn huyên vài câu, đội trưởng Mưu mới phái cấp dưới tiễn đoàn người Trương Linh tới sân bay…
Sau khi đưa tiễn đội trưởng Trương, Triệu Ngọc cũng không sốt ruột đi tới phòng thẩm vấn mà đi tới văn phòng trước, cùng các tổ viên tra xét vật chứng được tìm thấy trong vali của Tân Lãng.
Để bảo đảm không có sơ sót gì, bọn họ đã mời tác giả của nhật ký giết người là Lưu Duy Nhất tới hiện trường, giờ phút này, sau khi giao nhận vật chứng, Lưu Duy Nhất vẫn chưa đeo găng tay vào, vừa liếc mắt đã nhận ra đồ của mình.
“Đúng vậy, chính là nó! Ôi trời ơi…” Lưu Duy Nhất kích động không biết phải làm sao: “Tôi thật sự không có cách nào hình dung tâm trạng của tôi bây giờ, tôi chưa từng nghĩ tới thứ mà tôi viết ra lại biến thành công cụ giết người!”
“Không sai chứ?” Triệu Ngọc ra hiệu nói: “Anh nhìn kỹ lại đi, xem đây có phải là nhật ký giết người của anh không?”
“Đúng nó, tuyệt đối không nhầm được!” Lưu Duy Nhất đeo găng tay, nhẹ nhàng lật quyển sổ màu lam ra, có vẻ hơi run rẩy nói: “Nét bút này chắc chắn là của tôi, chỉ là có điều… Trong này… Đây là… Đây là cái gì vậy…”
Đoàn người nhanh chóng cúi đầu xem xét, lật quyển sổ ra, ngoài nét chữ được viết bằng bút máy màu xanh thì có thêm rất nhiều nét bút màu đỏ và các loại đánh dấu, thậm chí còn vẽ rất nhiều sơ đồ phác thảo lộn xộn…
Những sơ đồ phác thảo kia có rất nhiều nét vẽ âm u, khiến người ta nhìn mà thấy cực kỳ khó chịu.
“Đây là…” Lưu Duy Nhất nhìn kỹ vài dòng, lập tức bị dọa đến mức mặt trắng bệch: “Trời ạ, hắn ta… hắn ta đang tiến hành phủ định luận điểm của tôi! Ý là… Nói là… Cách giết người trên thực tế căn bản không giống những gì tôi viết, có rất nhiều tình tiết không đúng…”
Ngô Tú Mẫn ở bên cạnh nói: “Những bức tranh xấu xí âm u này đã thể hiện rõ ràng trong lòng người vẽ có một thứ oán khí khó mà giải tỏa được, mọi người nhìn xem, có rất nhiều bức tranh đều là cảnh xé rách phụ nữ, cho nên chắc chắn hắn ta cực kỳ căm hận phụ nữ…”
“Ừm…” Triệu Ngọc nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi hỏi Tăng Khả: “Việc so sánh ADN tới lúc nào mới xong?”
“Ừm…” Tăng Khả cũng nhìn đồng hồ đeo tay rồi trả lời: “Bồi Bồi nói nửa tiếng nữa là xong rồi! Cô ấy đang gia tăng tốc độ…”
“Được, nửa tiếng cũng không ảnh hưởng gì nhiều” Triệu Ngọc lại nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi nói với Miêu Anh: “Chúng ta đi gặp kẻ tình nghi thần bí kia trước đã, xem xem hắn ta đang có thái độ gì!”
“Đúng vậy!” Miêu Anh khoanh tay lại, nói: “Lúc ở phi trường, tên kia tỏ ra vô cùng trấn định! Cho nên chỉ có hai khả năng, hoặc là hắn ta đã chuẩn bị thật hoàn mỹ, cho rằng chúng ta không có khả năng tìm được chứng cứ!”
“Hoặc là hắn ta biết mình chạy trời không khỏi nắng, không còn chống cự nữa!”
“Chỉ mong là…” Triệu Ngọc mỉm cười: “Khả năng thứ hai!”
Nói xong, hai người dẫn đầu rời khỏi phòng làm việc, đi về phía phòng thẩm vấn…
⚝ ✽ ⚝
Phòng thẩm vấn lờ mờ, nhưng ánh đèn lại vô cùng chói mắt, kẻ bị tình nghi Tân Lãng ngồi ngay ngắn ở trên ghế thẩm vấn, không nói một lời, bình tĩnh đến mức lạ thường.
Lần này, Triệu Ngọc mang thái độ khác hẳn, sau khi hắn và Miêu Anh tiến vào phòng thẩm vấn, hắn cũng không có bất cứ lời dạo đầu nào, mà chỉ trực tiếp đi tới trước mặt Tân Lãng, nhìn chằm chằm vào mặt Tân Lãng và hỏi: “Tân Lãng, có biết vì sao chúng tôi lại bắt anh tới đây không?”
Sau khi hỏi xong, phòng thẩm vấn chìm vào yên tĩnh.
Tân Lãng ngẩng đầu nhìn Triệu Ngọc, mặt không biến sắc lên tiếng: “Thần thám Triệu Ngọc, danh bất hư truyền, hôm nay tôi… cuối cùng cũng gặp được rồi!”
“Ừm…” Triệu Ngọc cười lạnh: “Cái này thì không cần anh nói! Tôi đang hỏi anh đấy, chứ tôi không muốn nghe anh nịnh hót đâu!”
“À… Có cá tính lắm…” Tân Lãng lại nhìn Triệu Ngọc một cái rồi nói: “Vụ án đã hơn hai mươi năm chưa được giải quyết, thế mà anh lại có thể tìm ra tôi, tôi thật sự không nịnh hót cũng không được!”
“Nói đến đây lại thấy như một trò cười vậy, hai mươi năm qua, cho dù tôi nghèo nàn hay giàu có, từ đầu đến cuối đều sống cẩn thận từng li từng tí, thật không ngờ… Kết quả lại là tôi đang lừa gạt chính mình!”
“Được rồi, tôi đã nhìn ra mặc dù trong lòng anh âm u, nhưng lại là một người thoáng đạt” Triệu Ngọc nói: “Nếu anh đã biết tại sao anh lại phải mang còng tay đứng trước mặt tôi, vậy thì hãy nhanh nhẹn một chút, nói đi!”
“Bốn người bị hại trong hố rác thải cạnh tòa nhà Chí Trăn của trường Đại học Sư phạm Hà Dương, còn có một người bị hại được mai táng dưới cây đa cổ thụ, có phải bị anh giết chết không?”
“Phải…” Tân Lãng yên lặng nhìn Triệu Ngọc, gật đầu nói: “Vâng, tôi thừa nhận! Vào thời tôi giết người còn chưa có kỹ thuật ADN tiên tiến, tôi biết, mặc dù tôi đã làm rất cẩn thận, đeo cả găng tay, nhưng khó tránh khỏi sẽ lưu lại tế bào da ở hiện trường, cho nên tôi không cần thiết phải giãy giụa hay chống cự vô ích làm gì…”
“Tôi… nhận tội!!!”