Chương 2156 Cung khai
“Năm tốt nghiệp trung học” Tân Lãng nói: “Tôi và cô ấy đều không đỗ đại học, thời đó của chúng tôi không giống như bây giờ, không thi đậu thì phải lập tức cân nhắc đi làm việc khác!”“Tôi đã chán ghét học tập, cũng biết mình không hợp với con đường đó, cho nên đi làm ở địa phương” Tân Lãng nhắm mắt lại, chìm vào những câu chuyện cũ: “Còn cô ấy thì kiên trì muốn lên đại học, lựa chọn thi lại!”
“Đó là lần đầu tiên giữa chúng tôi sinh ra điểm khác biệt, cũng là… lần cuối cùng!”
Nghe đến đó, Triệu Ngọc rất muốn hỏi xem “cô ấy” rốt cuộc là ai?
Nhưng mà hiện giờ Tân Lãng đang chìm trong hồi ức của ngày xưa, Triệu Ngọc và Miêu Anh đều không tùy tiện ngắt lời hắn ta.
Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu Triệu Ngọc lắng nghe tội phạm giết người cung khai, hắn vốn dĩ cho là mình đã không còn chút rung động nào, sẽ bình chân như vại, nhưng thật sự đến thời khắc này, hắn vẫn vô cùng hưng phấn, chăm chú lắng nghe, hai mắt trợn thật lớn, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ một chữ nào!
“Nhưng năm đó, tôi và mối tình đầu của tôi trôi qua rất bình yên, cũng rất đơn thuần” Khóe mắt Tân Lãng dường như ánh lên chút nước mắt: “Thứ cô ấy thích ăn nhất chính là bún thập cẩm cay ở cổng trường, không chỉ vì ăn ngon hơn cơm mà còn rất rẻ…”
“Vào mùa hè, cô ấy rất thích sơn màu đỏ lên móng chân…” Tân Lãng nghẹn ngào một tiếng: “Bởi vì trường học không cho sơn móng tay, cho nên mỗi khi tan học, chuyện đầu tiên cô ấy làm chính là cởi đôi tất của mình ra, để lộ đôi chân đã được sơn móng đỏ của mình…”
“Thời gian chia cách tới rất nhanh, chỉ vẻn vẹn một năm” Tân Lãng nói: “Cô ấy thi đậu, mà lại là trường đại học trọng điểm – Đại học Sư phạm Hà Dương!”
Nghe Tân Lãng nói, trên người Triệu Ngọc lập tức nổi lên một lớp da gà, hắn không ngờ nguyên nhân gây ra vụ án vẫn liên quan tới trường Đại học Sư phạm…
“Lúc chia tay, tôi biểu hiện rất bình tĩnh, rất thản nhiên, tôi cho rằng mình đã đọc rất nhiều tiểu thuyết tình cảm rồi nên có thể tiếp nhận, thế nhưng…” Tân Lãng lắc đầu thở dài: “Tôi đã nghĩ quá đơn giản, tôi không quên được cô ấy, dường như khi cô ấy đi, cuộc sống của tôi cũng theo đó mà bị hủy diệt!”
“Cảm giác ấy giống như tôi đã hòa làm một với cô ấy từ lâu, cô ấy đi là tôi sẽ chết!”
“Càng buồn cười hơn chính là…” Tân Lãng nắm chặt nắm đấm, nói: “Tôi có thể thấy được cô ấy chỉ hướng tới cuộc sống đại học hoàn mỹ kia, căn bản không có chuyện không thể rời bỏ tôi, tất cả những chuyện ấy đều chỉ là một màn biểu diễn dối trá…”
“Tôi đau lòng, tôi khổ sở, nhưng tôi không hề nghĩ tới cô ấy lại trở thành thứ mà cả đời này tôi không thể dứt bỏ được, có đôi khi, tôi không biết mình bị làm sao, là quá nhớ cô ấy, hay là quá hận cô ấy!”
“Vừa muốn kiên cường, vừa muốn… giết cô ấy!!!”
“Sau khi chia tay, tôi nén lại sự đau khổ của mình, đi khắp nơi làm việc kiếm tiền” Tân Lãng vẫn siết chặt nắm đấm: “Tôi còn len lén tới trường học thăm cô ấy, cô ấy vẫn tỏ ra chẳng có chuyện gì… vẫn cùng các bạn học cười cười nói nói…”
“Có đôi khi, tôi cũng rất tò mò, con người đúng là loài động vật kỳ quái” Tân Lãng lắc đầu nói: “Lúc đó, tôi thường xuyên trà trộn trong hộp đêm ở Thừa Châu, làm người giữ cửa, làm tài xế, làm nhân viên phục vụ, tôi thấy một thế giới muôn màu mới lạ, thấy rất nhiều cô gái chỉ vì tiền mà không còn để ý đến những thứ khác…”
“Đám con nhà giàu tiêu tiền như nước, các cô gái thiêu thân lao đầu vào lửa, bắt đầu từ lúc đó, trong mắt tôi đã toát ra ánh lửa, tôi cũng muốn nếm thử cảm giác vui sướng khi được đám thiêu thân đó nhào vào mình…”
“Theo lý thuyết, tôi ở những chỗ như thế trong thời gian dài chắc sẽ cảm thấy tình cảm của mình dành cho cô ấy nhạt đi mới phải, thế nhưng… Không được… Mặc kệ như thế nào đi nữa, tôi vẫn không quên được cô ấy…”
“Loại ký ức về mối tình đầu ngây ngô ấy đã ảnh hưởng sâu sắc tới tôi, tôi cảm thấy có lẽ cô ấy không chỉ là một con người mà đã trở thành một sự ỷ lại trong đầu của tôi chăng?”
“Mẹ tôi mất sớm, tôi có cảm giác ỷ lại với phụ nữ, cô ấy là cô gái đầu tiên của tôi, cũng là người duy nhất… trong lòng tôi…”
“Khi ở hộp đêm, mỗi khi tôi nhìn thấy cô gái có dáng dấp tương tự cô ấy, tôi lập tức có cảm giác vô cùng mê muội, tôi tưởng tượng dáng vẻ những cô gái đó sơn móng chân màu đỏ, sau đó nhào về phía tôi…”
Không thể không nói, lời nói của Tân Lãng tràn đầy sự lặp đi lặp lại và mâu thuẫn, bởi vậy Triệu Ngọc có thể nhìn ra được tâm lý dị dạng trong lòng người này đã vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn có chứng hoang tưởng.
Mà cùng lúc đó, Triệu Ngọc và Miêu Anh đều đang lo lắng một chuyện, “cô ấy” mà Tân Lãng nhắc tới, liệu có còn ở trên đời hay không?
Hay… cô ấy đã bị hắn ta giết rồi!?
“Tôi thật sự không biết mình bị làm sao nữa” Trong mắt Tân Lãng lộ ra vẻ mờ mịt: “Bốn năm sau, cô ấy tốt nghiệp đại học, rời khỏi trường học!”
“Mà tôi… Tôi lại ngây ngốc dùng số tiền mà tôi tích cóp được trong suốt bốn năm qua, mở một tiệm sách trong khuôn viên trường Đại học Sư phạm Hà Dương… Bắt đầu bán sách và cho thuê sách ở đó…”
“Các anh nghe câu chuyện này nhất định sẽ cảm thấy rất buồn cười nhỉ?” Tân Lãng lộ ra nụ cười khó coi và quái dị: “Cô ấy đã tốt nghiệp rồi, tôi lại tới nơi cô ấy đi học mở tiệm, tôi… rốt cuộc tôi muốn làm gì chứ?”
“Chẳng lẽ… Là muốn trải nghiệm xem trường học của cô ấy như thế nào ư? Hay là… Hay là… Tôi căn bản chính là một kẻ điên?”
Nghe tới đây, Triệu Ngọc nhịn không được trao đổi ánh mắt với Miêu Anh, bọn họ không ngờ trạng thái của Tân Lãng sẽ tuột dốc đến thế, họ bắt đầu lo lắng, nếu cứ tiếp tục thế này thì có khi nào hắn ta sẽ suy sụp, từ đó làm trễ nải việc cung cấp lời khai không?
Thế nhưng vào thời điểm này, nếu tùy tiện ngắt lời hắn ta thì có khả năng sẽ ảnh hưởng tới lời khai, đối với việc điều tra ra chân tướng mà nói không có lợi gì.
Thế là hai người đều không nói gì, tiếp tục nghe Tân Lãng khai:
“Mới đầu, cuộc sống của tôi coi như cũng bình yên nhỉ? Năm năm, hay là sáu năm gì đó?” Tân Lãng nói: “Thanh xuân của tôi cũng trải qua trong trường đại học, chỉ là tôi không phải sinh viên mà là một tên bán sách!”
“Mỗi ngày cứ nhìn người đến người đi trong tiệm sách như thế, người đọc sách rất nhiều, lúc không có chuyện gì làm, tôi cũng đọc sách, không nói khoa trương đâu, hình như tôi đã đọc tất cả những quyển sách trong tiệm rồi, cho dù đó là thể loại gì đi chăng nữa…”
“Thế nhưng… Mặc dù những sách đó được viết rất hay, nhưng không có quyển nào có thể đi vào tâm trí tôi, mãi cho tới một ngày, tôi thấy một tiểu thuyết mà sinh viên viết, không ngờ lòng tôi thoáng cái đã bị chinh phục…”
Nói đến đây, Triệu Ngọc thuận thế đặt quyển nhật ký giết người của Lưu Duy Nhất trước mặt Tân Lãng.
“Đúng, lần trốn chạy này, tôi còn cố ý mang nó theo!” Tân Lãng không e dè nói: “Đúng vậy, tôi đọc quá mê mẩn, cho nên đã trộm nó!”
“Tôi nghĩ… Các anh đã bắt được tôi thì chắc hẳn đã đoán được tình tiết phía sau rồi đúng không? Tôi có thể nói cho các anh biết” Tân Lãng lại lộ ra nụ cười tà dị một lần nữa: “Các anh đoán đúng rồi! Tôi không những trộm bản thảo kia mà còn… mà còn dựa theo tình tiết được viết trong bản thảo để làm như vậy…”
Quả nhiên…
Tân Lãng nói đúng, về tình tiết phía sau, Triệu Ngọc đã từng suy đoán vô số lần, bây giờ nhìn lại, dường như cũng không sai so với dự đoán của hắn.
Chỉ là chân tướng vẫn khiến người ta cảm thấy hơi khó hiểu.
Thế là Triệu Ngọc lên tiếng hỏi một câu: “Tiếp theo, anh hãy kể lại chuyện anh giết người đi!”