Chương 2157 Vẻ âm u còn sót lại
“Quyển tiểu thuyết kia được viết rất chuẩn xác” Tân Lãng lại lâm vào hồi ức một lần nữa: “Nó dường như trực tiếp thâm nhập vào nội tâm của tôi, cứ như thể được đo ni đóng giày cho tôi vậy!”“Tôi chỉ đọc một, hai lần đã hoàn toàn bị hấp dẫn…”
“Tôi không biết mình làm sao vậy, tôi biết đây chỉ là một bản thảo bình thường mà một sinh viên bình thường viết thôi, có lẽ vốn dĩ chỉ là viết chơi thôi…”
“Thế nhưng, mỗi câu văn trong đó dường như có ma lực đang triệu hồi tôi vậy…”
“Tôi đã không nhớ rõ người viết tên là gì, tôi chỉ nhớ khi ấy cậu ta đã đặt quyển sổ lên quầy sách của tôi, sau đó đi xem sách!”
“Rồi gió thổi quyển sổ ra, tôi lập tức đọc được nội dung bên trong…”
Gió?
Triệu Ngọc sững sờ, vội vàng nhìn về phía quyển sổ kia, nó có bìa cứng, làm sao có thể bị gió thổi mở ra được chứ?
“Lúc đầu quyển sổ chỉ là bìa mềm, bị rách rồi” Tân Lãng nhạy cảm phát hiện ra nên giải thích: “Tôi đã làm lại bìa sổ! Lúc trước, gió đã thổi nó ra, nếu không thì tôi sẽ không tùy tiện lật xem đồ của người khác đâu!”
“Các anh nói xem… Đây có tính là số mệnh, hoặc là ý trời từ nơi sâu xa nào đó không?”
Triệu Ngọc lườm Tân Lãng một cái, đưa tay ra hiệu, ý là anh đừng cảm khái, tiếp tục nói đi!
“Lần đầu tiên đọc nó, tôi đã bị cuốn hút” Tân Lãng nói: “Nhưng sinh viên đó thường không tới cửa hàng sách của tôi, có đôi khi, vừa nhìn thấy cậu ta ở cửa là hai mắt tôi lập tức nhìn chằm chằm vào cánh tay của cậu ta, xem trong tay cậu ta có quyển sổ đó hay không…”
“Tôi phát hiện ra… Bình thường cậu ta đều mang theo để viết vào buổi chiều hoặc buổi tối tự học thôi, còn buổi sáng lên lớp thì chưa từng mang lần nào. Cho nên, tôi đã đi tới ký túc xá của cậu ta xem sao, không ngờ cậu ta lại tiện tay ném quyển sổ đó trên giường của mình…”
“À… Tôi quên nói” Tân Lãng nói: “Ông Tùng giữ cửa đã lớn tuổi, ban ngày chẳng trông gì cả, chỉ biết đi ngủ thôi, tôi không những có thể dễ dàng tiến vào tòa nhà Chí Trăn, hơn nữa, còn lấy được chìa khóa của ông ta nữa!”
“Không biết vì lo lắng ký túc xá bị khóa cửa sẽ không xem được tiểu thuyết, hay là vào lúc đó tôi đã sinh ra ý định dựa vào tiểu thuyết để giết người mà tôi đã đi đánh lại tất cả số chìa khóa ở chỗ ông Tùng, cửa lớn, cửa nhỏ, từng phòng ký túc xá nữa…”
“Có điều, tôi không thể không thừa nhận, khoảng thời gian đó rất khó chịu, bởi vì…” Tân Lãng nói: “Sinh viên đó viết rất chậm, có đôi khi tôi vất vả lắm mới có thể tiến vào ký túc xá của bọn họ tìm quyển sổ, thế nhưng trên quyển sổ đó vẫn không hề có thay đổi gì, không có tiến triển gì…”
“Nói cho các anh biết nhé, bởi vì quá sốt ruột nên tôi đã trở về tự mình viết… Thế nhưng, cho dù tôi viết thế nào đi nữa thì vẫn không thể viết ra được loại cảm giác đó…”
“Tôi từng đọc nhiều sách thì sao chứ? Tại sao tôi lại cảm thấy hứng thú với tùy bút của một sinh viên đến vậy?”
“Rất nhiều năm sau tôi mới hiểu được, có lẽ bởi vì nội tâm của tôi đã sinh ra đồng cảm với nội dung trong đó, tiểu thuyết kia được viết rất đen tối, mà nội tâm của tôi đã không còn trong sáng từ lâu rồi… Mà tôi lại không thể tìm được loại tiểu thuyết như vậy ở trong tiệm sách…”
“Vậy… Vì sao?” Nghe đến đây, Triệu Ngọc không nhịn được mà hỏi một câu: “Tại sao anh lại trộm quyển sổ đi chứ?”
“Đáp án này cũng không khó đoán lắm nhỉ?” Tân Lãng mỉm cười, trong nụ cười tràn ngập vẻ tà dị: “Bởi vì dù cậu ta viết tiếp cũng không còn cảm giác đó nữa, nhân vật chính bắt đầu sám hối, tất cả đều phát triển theo một khuôn sáo cũ…”
“Những thứ được viết tiếp căn bản không phải là thứ tôi muốn” Tân Lãng nắm chặt nắm đấm, có vẻ hơi nhăn nhó: “Tôi không hy vọng một tác phẩm hay như vậy đến cuối cùng vẫn hướng về khuôn sáo cũ, cho nên, trong cơn tức giận, tôi đã lấy quyển sổ đi…”
Chậc chậc…
Triệu Ngọc chậc lưỡi, trong lòng nghĩ, xem ra khi đó là lúc tình yêu của Lưu Duy Nhất dần được đáp lại nên đã gạt bỏ u uất ở trong lòng.
Mà tên Tân Lãng này lại không giống như vậy, hắn ta lựa chọn giữ chặt sự u uất.
“Sau khi lấy quyển sổ đi” Tân Lãng tiếp tục nói: “Tôi bắt đầu tiến hành sửa chữa nó, thêm một lượng lớn tình tiết kích thích, còn viết thêm rất nhiều chương nữa…”
“Thế nhưng, cho dù tôi viết như thế nào đi nữa… Tôi cũng không thể nào đạt được cảm giác thỏa mãn trước đó, tôi không vừa lòng, cho nên… Tôi bắt đầu tìm hiểu xem liệu mình có thể dựa vào những tình tiết được viết trong truyện để thực hiện ngoài đời không?”
“Nếu làm vậy thì… liệu… liệu tôi có thể đạt được thỏa mãn không?”
“Tôi cảm thấy… chắc các anh đã biết rồi” Tân Lãng nói: “Tôi lấy quyển sổ vào mùa đông, mãi cho tới kỳ nghỉ hè năm tiếp theo, tôi mới chính thức thực tiễn!”
“Lúc ấy, tôi đã vô số lần cho rằng ý nghĩ cũng chỉ là ý nghĩ, ý định cũng chỉ là ý định, không thể nào tôi lại đi làm việc đó, không có khả năng… Không có khả năng…”
“Ha ha… Ha ha… Ha ha ha…” Hắn ta điên cuồng cười lớn: “Thế nhưng… Tại sao tôi… vẫn làm như vậy chứ?”
“Còn nữa, sau khi tôi làm xong… Không ngờ… Không ngờ lại chẳng gặp chuyện gì…”
“Ừm…” Triệu Ngọc nhìn Miêu Anh một cái rồi nói với Tân Lãng: “Hiện giờ nói về cô gái đầu tiên của anh đi, tại sao anh lại lựa chọn cô gái đó làm mục tiêu chứ?”
“Mục tiêu? Phải là… nhân vật nữ chính chứ?” Tân Lãng bỗng có vẻ thần kinh: “Vì sao tôi lại chọn cô ta à? Thứ nhất, tôi biết cô ta, lúc tôi làm việc ở hộp đêm, cô ta chưa từng nhìn thẳng hay chỉ liếc tôi một cái, như thể cô ta rất xem thường tôi vậy…”
“Cho nên, tôi quyết định để cô ta làm nhân vật nữ chính đầu tiên trong câu chuyện của tôi” Tân Lãng nhếch khóe miệng lên, vừa cười vừa nói: “Đương nhiên còn có hai nguyên nhân nữa, một là mặt mũi cô ta giống cô ấy, mỗi lần nhìn thấy cô ta, tôi đều cảm thấy rung động, hưng phấn như thể… như thể đúng là cô ấy…”
“Còn một nguyên nhân khác thì sao?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Còn có một nguyên nhân, chính là cô gái này từ phương Nam tới, không có bạn bè, tôi nghe người ta nói… Cô ta không có người thân, lớn lên ở cô nhi viện” Tân Lãng nói: “Loại phụ nữ này, đừng tưởng là trông mỹ mãn ở hộp đêm, nhưng nếu quả thật chết đi thì chỉ e chẳng có ai buồn đi tìm cô ta đâu!”
… Triệu Ngọc căng thẳng trong lòng, xem ra từ lúc lựa chọn cô gái này, Tân Lãng đã chuẩn bị xong kế hoạch giết người rồi.
“Cô ta tên là gì…” Miêu Anh hỏi.
“Tôi không nhớ rõ lắm, loại phụ nữ này chẳng bao giờ nói tên thật đâu” Tân Lãng nói: “Cả hộp đêm đều gọi cô ta là Vân Vân…”
Chậc chậc… Một chút lo lắng nổi lên trong lòng Triệu Ngọc, hiện giờ, rất có thể hắn đang đứng trước một vấn đề mà trước giờ vẫn chưa từng có, đó là đã bắt được hung thủ, nhưng lại không biết người chết là ai?
“Nếu cô ta đã quen biết anh” Miêu Anh nói: “Vậy chắc chắn cô ta không hề tự nguyện đi theo anh tới trường học đúng không?”
“Đúng vậy! Đương nhiên rồi” Tân Lãng lạnh nhạt nói: “Tôi biết rõ quỹ tích sinh hoạt của cô ta, tìm cơ hội chuốc thuốc mê cô ta, sau đó lái xe ba bánh mà tôi thường dùng vận chuyển sách để đưa cô ta tới trường học…”
“Ừm… Thật ra…” Nói đến đây, Tân Lãng tỏ ra hổ thẹn: “Lúc đầu, tôi muốn tìm một sinh viên giống như cô ta để ra tay, bởi vì… trong tiểu thuyết viết là sinh viên…”
“Nhưng mà… Tôi đọc rất nhiều sách, tôi biết nếu người mất tích là một sinh viên thì không xong rồi, khẳng định sẽ trở thành tin tức lớn! Mà một vũ công ở hộp đêm mất tích, nói không chừng sẽ không có ai báo án!”
“Ông chủ hộp đêm sẽ chỉ cho là cô ta đã chạy theo một người giàu có nào đó mà thôi!”
“Lần đầu tiên giết người, dù sao cũng phải tìm một cách an toàn ổn thỏa chứ đúng không?”