← Quay lại trang sách

Chương 2158 Cái chết giống nhau

“Khi đó là nghỉ hè…” Tân Lãng vẫn còn tiếp tục khai: “Trong trường học có rất ít người, tôi ra tay vào lúc nửa đêm, tới hừng đông, trường học mở cửa, tôi sẽ di chuyển cô ta vào trường học, giấu ở trong tiệm sách của mình!”“Lúc ấy, tiệm sách còn mở cửa, sẽ có một số giáo sư tập huấn ở những tòa nhà dạy học khác tới chỗ tôi mượn sách…”

“Tôi giấu cô ta trong căn phòng nhỏ ở tiệm sách của tôi, căn phòng ấy là nơi tôi thường dùng làm chỗ ngủ…”

“Tôi giấu cô ta suốt một ngày, rồi thừa dịp buổi tối rảnh rỗi để vào tòa nhà Chí Trăn, ở trong một phòng ký túc xá nào đó của tòa nhà, tôi làm những chuyện giống như trong bản thảo với cô ta…”

Sau đó là một đoạn miêu tả làm người nghe cực kỳ khó chịu, khiến cho cả nhóm Triệu Ngọc phải nắm chặt tay và cắn răng.

“Tôi tưởng tượng cô ta thành cô ấy, ban đầu tôi không định giết cô ta, nhưng cô ta nhận ra tôi, biết tôi là ai… Cô ta năn nỉ tôi cũng vô ích…”

“Cứ thế tầm ba, bốn ngày gì đó, tôi nghe nói có một đợt huấn luyện, các giáo sư được sắp xếp ở trong tòa nhà Chí Trăn, cho nên thừa dịp này, tôi đã ra tay với cô ta…”

“Sau đó…” Tân Lãng dừng lại một chút, nói: “Dựa vào dòng miêu tả ở trong bản thảo, tôi đục phá lớp xi măng đang bịt kín hố rác thải, sau đó bọc thi thể lại, quấn rất nhiều băng dán, sợ sau này bị người ta phát hiện ra…”

“Nói thật” Tân Lãng nói: “Đừng nói giết người, dù chỉ là một chi tiết nhỏ bé thôi cũng không hề đơn giản như viết ra!”

“Bức tường xi măng kia vô cùng rắn chắc, mặc dù tôi ra tay vào nửa đêm, nhưng tôi vẫn sợ gây ra động tĩnh quá lớn bị người ta phát hiện…”

“Cho nên tôi đã dùng búa đập rất lâu, cánh tay đã ê ẩm rồi mà vẫn không đập ra được! Sau đó, tôi sốt ruột quá, càng lúc càng dồn sức đập hơn hai mươi cái mới miễn cưỡng đập ra một lỗ hổng…”

“Còn nữa…” Hắn ta tiếp tục nói: “Chuyện bịt kín hố rác thải cũng phiền phức hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi, tôi đã chuẩn bị một lượng lớn gạch ở trong tiệm sách của mình, nhưng không ngờ vẫn không đủ dùng, tôi không thể làm gì khác hơn là dùng lại những viên gạch vỡ rồi xây kín…”

“Hôm đó, bắt đầu từ mười hai giờ đêm mãi cho tới khi trời sáng hẳn, tôi vẫn chưa làm xong, may mà ban ngày không có ai đến, chỉ dọn dẹp lại thôi mà tôi cũng mất cả một buổi sáng rồi…”

“Trong toàn bộ quá trình, tôi vẫn luôn hỏi chính mình, tôi đang làm cái gì vậy? Tôi đang làm cái gì vậy?” Tân Lãng ngẩng đầu lên, đắng chát nói: “Lúc ấy tôi cho rằng đó nhất định là lần cuối cùng của tôi, sau này tôi sẽ không làm như vậy nữa!”

“Thế nhưng… Không bao lâu sau, vẻn vẹn chỉ tám tháng, sau khi các giáo sư huấn luyện rời đi, toàn bộ sân trường lại trở nên yên tĩnh, tôi lại không nhịn được…”

“Tôi đi tới hộp đêm mà mình từng làm việc trước đây, nhìn từ xa xa, tìm kiếm mục tiêu…” Tân Lãng chết lặng, ánh mắt cũng dần dần trở nên đờ đẫn: “Tôi nhìn chằm chằm vào hộp đêm rất lâu mới nhớ ra một chuyện, tôi không thể ra tay ở cùng một hộp đêm được!”

“Trong thời gian ngắn như vậy mà mất tích hai cô gái, nói không chừng bọn họ sẽ báo cảnh sát!”

“Cho nên…” Tân Lãng nói: “Tôi đã đi tới vùng ngoại thành xa xôi để tìm kiếm mục tiêu, nhanh chóng tìm được một cô gái tương đối giống với cô ấy!”

“Anh cảnh sát à, các anh không nên hỏi tôi tên của họ” Tân Lãng nói: “Chỉ vì dáng dấp cô ta rất giống cô ấy mà thôi, tôi không biết cô ta, trước đó cũng chưa từng gặp lần nào…”

“Sau khi bắt được cô ta, tôi cũng chưa từng hỏi tên cô ta là gì, cho dù hỏi, e là cũng quên luôn…”

“Hộp đêm kia…” Miêu Anh nhịn không được hỏi: “Hộp đêm kia tên là gì?”

“Tôi chỉ nhớ rõ…” Tân Lãng lắc đầu nói: “Nó ở phía Nam của Thừa Châu, lúc ấy là vùng ngoại thành, bây giờ được gọi là khu Cao Tân…”

“Cô ấy…” Triệu Ngọc cũng không nhịn được hỏi: “‘Cô ấy’ mà anh nói đến tên là gì?”

“…” Ai ngờ, nghe câu tra hỏi của Triệu Ngọc, Tân Lãng lại không nói gì cả.

“Tổ trưởng” Mà lúc này đây, trong tai nghe của Triệu Ngọc lại truyền tới giọng nói của Tăng Khả: “Anh không cần hỏi đâu, bọn em đã điều tra được trường cấp ba của Tân Lãng, hiện tại chỉ cần tìm được bạn học cấp ba của hắn ta là có thể hỏi được họ tên của cô gái đó rồi…”

“Ừm…” Triệu Ngọc khẽ gật đầu, hỏi Tân Lãng: “Nói như vậy anh giết liên tiếp hai cô gái, đã nghiện rồi?”

“Đúng vậy” Tân Lãng không phủ nhận, nói: “Mặc dù cách vứt vào hố rác thải hơi phiền phức, nhưng tôi lại nhận được sự thỏa mãn sâu sắc từ việc đó, tôi sẽ cho là mình đã giết chết cô ấy!”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, nghe lời này, chẳng lẽ… “cô ấy” mà Tân Lãng nhắc tới còn sống?

“Nhưng yêu cầu của kịch bản cũng là yêu cầu của hiện thực” Tân Lãng hờ hững nói: “Kỳ nghỉ hè kết thúc, tòa nhà Chí Trăn lại trở nên náo nhiệt, tôi không có cách nào ra tay…”

“Tôi chỉ có thể lựa chọn kiên nhẫn chờ đợi, lúc đầu, tôi cũng có cơ hội ra tay lúc nghỉ đông, mà lại bởi vì dịp Tết nên rất ít người ở lại trường, nhưng thứ nhất là không có cách nào tìm kiếm mục tiêu, thứ hai, trong bản thảo kia cũng không viết…”

“Trong thời gian đó, sinh hoạt của tôi vẫn như cũ, có đôi khi, tôi nghĩ tới hố rác thải ở tòa nhà Chí Trăn, có đôi khi cũng mơ thấy ác mộng, nhưng luôn có cảm giác uất ức tích tụ trong lòng đã giảm bớt so với trước kia rất nhiều…”

“Tôi không còn vì ‘cô ấy’ mà khó có thể thư thả, sẽ không vì ‘cô ấy’ mà cuống quýt…” Tân Lãng nhớ lại nói: “Cuối cùng, tôi đợi đến kỳ nghỉ hè… là lại có thể bắt đầu…”

Sau đó, Tân Lãng miêu tả việc hắn ta sát hại người thứ ba và người thứ tư, hai cô gái này cũng bị hắn ta lần lượt sát hại trong kỳ nghỉ hè.

Đầu tiên, hắn ta tới hộp đêm tìm kiếm mục tiêu, sau đó lại giống như vẽ lại bản mẫu, áp dụng tội ác mà hắn ta đã mưu đồ từ lâu. Ai cũng không thể nghĩ ra được nguyên nhân mà những cô gái kia bị hại chẳng qua là vì dáng dấp tương tự với mối tình đầu của Tân Lãng thôi…

“Cô ấy thích nhất là sơn móng chân… Cho nên… Tôi cũng sơn cho các cô gái đó, để họ đi một cách xinh đẹp…” Tân Lãng nói: “Đương nhiên, cũng bao gồm cả người cuối cùng…”

Lúc này, giọng nói Tân Lãng thay đổi, nói tới quá trình sát hại người thứ năm: “Không giống những người khác, tôi biết tên của cô ta, cô ta tên là Tang Tiểu Tiểu, thực ra tên là Tang Hiểu Linh, bởi vì rất nhiều năm trước, cô ta từng tới Thừa Châu một lần, khi đó trùng hợp đi làm ở hộp đêm mà tôi cũng đang làm!”

“Lúc ấy, tôi đã bắt đầu mê luyến cô ta, bởi vì cô ta có dáng dấp rất giống với ‘cô ấy’” Tân Lãng nhắm mắt nhớ lại và nói: “Mà tôi không thể không thừa nhận, cô ta còn xinh đẹp hơn ‘cô ấy’ của tôi, tôi rung động rồi, đôi khi trong lòng sẽ nghĩ tới cô ta…”

“Nhưng cô ta là người làm nghề tự do, không bao lâu sau đã rời khỏi Thừa Châu, thế nhưng tôi không ngờ tới, mấy năm sau, khi tôi đến từng hộp đêm để tìm kiếm mục tiêu lại thấy cô ta!”

“Cho nên, cô ta chỉ có thể trở thành mục tiêu cuối cùng của tôi…” Tân Lãng lắc đầu nói: “Lúc đó, muốn chôn người ở dưới cây là một thử thách đối với tôi!”

“Tôi không biết mình có thể làm được hay không, bởi vì chỗ cây đa cổ thụ ban đầu là một khu vực tương đối khoáng đạt, đôi lúc, ban đêm sẽ có những đôi tình nhân tới đó…”

“Mặc dù là nghỉ hè, nhưng tôi vẫn lo lắng đề phòng, chỉ có thể đào hố trước, đào hố… đào hố xong mới chôn thi thể…”

“Mặt đất nơi đó vô cùng cứng rắn, tôi đào rất lâu mới đào tới mức có thể bỏ thi thể xuống, sau khi chuẩn bị xong tất cả, tôi thậm chí còn mệt lả đi…”