← Quay lại trang sách

Chương 2159 Cuộc đời dị thường của hung thủ

“Tổ trưởng…” Ngay khi Triệu Ngọc đang lắng nghe thẩm vấn, giọng nói của Tăng Khả lại vang lên trong tai nghe: “Bên phía Trương Bồi Bồi đã có kết quả, mẫu ADN được phát hiện trên bọc đựng xác và băng dán hoàn toàn trùng khớp với Tân Lãng!”“Còn nữa, bọn em đã điều tra thân thế của Tân Lãng” Tăng Khả lại nói: “Tổ tiên hắn ta chính là gia tộc họ Lý, hắn ta là con cháu trực hệ, vốn dĩ họ Lý nhưng do cha mẹ ly hôn nên đã theo họ của mẹ…”

Cho nên…

Triệu Ngọc lẩm nhẩm ở trong lòng, lần này sẽ không còn điều gì bất ngờ nữa, cho dù so sánh chi tiết gây án hay lai lịch thì Tân Lãng chính là hung thủ của vụ án nhật ký giết người!

Có điều, hiện tại chỉ còn lại hai bí mật, một là “cô ấy” được Tân Lãng nhắc tới rốt cuộc là ai? Còn nữa, sau khi liên tục giết người, rốt cuộc Tân Lãng đã làm cái gì? Hắn ta có quan hệ như thế nào với tập đoàn cho vay bất hợp pháp?

Có điều, đối với những vấn đề này, không cần Triệu Ngọc đặt câu hỏi, Tân Lãng cũng đã bắt đầu kể lại.

“Thi thể nữ được chôn dưới cây đa cổ thủ chính là vụ án cuối cùng trên bản thảo” Tân Lãng nhớ lại nói: “Có đôi khi, tôi sẽ đến dưới cây đa cổ thụ xem sao, nhất là sau khi trời mưa, nếu như trong đất có thi thể chôn ở đó thì sau khi trời mưa, nơi đó sẽ xuất hiện tình trạng bị lõm xuống!”

“Năm đó… Dưới cây phủ gạch vuông đời cũ, tôi cảm thấy gạch vuông này hơi trũng xuống nên đã tự động lấp đất vào… Buồn cười nhất chính là…” Khóe miệng Tân Lãng bỗng nhiên nhếch lên: “Có một lần vào đêm khuya, khi tôi cạy mở gạch vuông để lấp đất thì bị hai sinh viên yêu đương bắt gặp, thế nhưng…”

“Bọn họ chỉ cho là tôi đang làm người tốt việc tốt, hoặc là thi công gì đó, nên không hỏi tôi mà trực tiếp tránh đi…”

“Từ đó về sau…” Tân Lãng nói: “Khi đi lấp đất, tôi đều lựa chọn ban ngày! Chưa từng khiến cho người nào hoài nghi cả…”

“Mọi người đều nói, giết người xong thì trong lòng sẽ chột dạ” Tân Lãng cúi đầu xuống: “Nhưng tôi không như vậy, tôi cảm thấy đừng trông những cô gái ấy có vẻ mỹ mãn, nhưng thực ra cuộc sống tương đối vất vả, so với việc vất vả kiếm sống, không bằng siêu sinh sớm một chút, tôi đang giúp các cô ấy thôi…”

“Mỗi lần đi trên hành lang tòa nhà Chí Trăn, tôi đều nhẹ nhàng vuốt ve hố rác thải bị bịt kín, cảm thấy vô cùng thỏa mãn…”

“Có điều, những ngày lấp đất và vuốt ve vách tường cũng không được bao lâu, thời gian của tôi ở trường Đại học Sư phạm Hà Dương đã kết thúc…” Tân Lãng nói: “Không có bản thảo, tôi dần nản lòng thoái chí.

Lúc đầu, tôi có viết tiếp một đoạn ở phía sau, nhưng không biết vì sao mà mãi vẫn không thể viết ra được cảm giác mà cậu sinh viên kia viết…”

“Mới đầu, một suy nghĩ kỳ dị hiện lên trong đầu tôi, tôi muốn bắt cóc người viết sách kia, bắt cậu ta viết xong tiểu thuyết, thậm chí, tôi vì chuyện đó mà thuê nhà kho, muốn ép cậu ta đi vào đó để cậu ta viết xong tiểu thuyết!”

“Nhưng khi tôi bắt đầu theo dõi cậu ta thì lại nhìn thấy cậu ta và vợ cực kỳ hạnh phúc, như keo như sơn, trên mặt cậu ta cuối cùng không còn thứ mà tôi cần nữa…”

“Bấy giờ tôi mới hiểu, cho dù tôi bức tử cậu ta thì cậu ta cũng không thể viết được loại tiểu thuyết kia một lần nữa…”

“Cho nên, tôi rời khỏi nơi đó, đi tìm thú vui mới… Tôi không biết…” Tân Lãng ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Ngọc và nói: “Có phải các anh đã biết tất cả rồi hay không? Nhưng mà nói ra dường như cũng không sao nhỉ?”

“Cho sinh viên vay là công việc chính của tôi! Trong những năm tôi ở trường Đại học Sư phạm Hà Dương, ngoại trừ đọc sách ra, tôi cũng âm thầm quan sát được…” Tân Lãng tiến vào chủ đề tiếp theo: “Tôi phát hiện ra cảm thụ vật chất càng ngày càng khắc sâu đối với bọn họ, càng ngày càng rõ ràng…”

“Bọn họ đã mất đi vẻ chất phác và đơn thuần, bắt đầu trải nghiệm cảm giác thỏa mãn mà việc hưởng thụ vật chất mang tới cho bọn họ một cách sâu sắc, bắt đầu từ lúc đó, trong đầu tôi đã nảy ra một ý định!”

“Sau khi rời khỏi trường Đại học Sư phạm Hà Dương, tâm tình của tôi mâu thuẫn và phức tạp” Tân Lãng nói: “Không thể nhìn tòa nhà Chí Trăn và cây đa cổ thụ mỗi ngày, tôi luôn cảm thấy trong lòng không nỡ, dường như những thi thể đó có thể bị người ta phát hiện ra bất cứ lúc nào vậy, chẳng mấy chốc cảnh sát sẽ tìm được tôi, đeo còng tay lên cho tôi…”

“Cho nên lúc đó, tôi cũng không thèm đếm xỉa gì nữa, mỗi ngày ngoại trừ kinh doanh tiệm sách ra, tôi đã lợi dụng những gì mà mấy năm nay tôi để dành được, bắt đầu công việc cho sinh viên vay mượn!”

“Bởi vì tôi nắm chắc tâm lý của bọn họ và cơ hội buôn bán một cách chuẩn xác, quả thật đã kiếm được một khoản tiền lớn vào lúc ấy, đó là số tiền đầu tiên tôi kiếm được!”

“Cuộc đời của tôi thay đổi từ đó, tôi phát hiện ra tôi lại có cơ hội trở thành người giàu có, sẽ có một ngày, tôi cũng có thể mặc đồ hàng hiệu, đi đến hộp đêm cao cấp, mà lần này, tôi không còn là kẻ giữ cửa nữa! Cũng không phải là nhân viên phục vụ…”

“Thế nhưng…” Tân Lãng thở dài một tiếng: “Càng kiếm được nhiều tiền tài và địa vị, tôi lại càng cảm thấy trân quý, cuối cùng tôi bắt đầu cảm thấy hối hận về những chuyện hoang đường mà tôi đã gây ra ở trường Đại học Sư phạm Hà Dương!”

“Nếu không, tôi vốn dĩ có thể… vốn dĩ có thể có được một cuộc sống hoàn hảo…”

“Từ đó về sau, không có phút giây nào mà tôi không lo lắng cảnh sát sẽ đột nhiên tìm tới cửa, cướp đi tất cả mọi thứ của tôi… Tôi rất sợ hãi, loại sợ hãi đó là thứ tôi chưa từng trải nghiệm, lúc giết người hàng loạt cũng chưa từng có…”

“Tôi vẫn cho rằng mình là một động vật máu lạnh, nhưng sau này tôi mới biết được động vật máu lạnh cũng có lúc sợ hãi!” Tân Lãng nói: “Thế là tôi bắt đầu cố gắng mai danh ẩn tích, không xuất đầu lộ diện nữa!”

“Tôi chuyển giao cả công ty văn hóa cho Lệ Minh Viễn, để anh ta làm bia đỡ đạn cho tôi, mà tôi từ đây chuyển ra phía sau màn, chuyên tâm kinh doanh việc cho vay của tôi!”

“Từ khi bắt đầu, tôi đã nghĩ tới việc hợp pháp hóa việc cho vay, nhưng mà không được, như thế sẽ làm hao tổn năm mươi phần trăm lợi nhuận, sau đó, người cạnh tranh sẽ nổi lên bốn phía, việc mua bán cũng không dễ làm!”

“Tôi chỉ có thể ‘kiếm tẩu thiên phong*’, nhận mối làm ăn bất hợp pháp, tôi thừa nhận, cho sinh viên vay là ý tưởng của tôi, nhưng việc cho vay qua mạng thì không phải, tôi chỉ học được từ người khác thôi!”

* Kiếm tẩu thiên phong: Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

“Chỉ có điều, những công ty cho vay qua mạng sẽ bị thua lỗ, nhưng tôi không như thế, tôi có nhiều phương pháp để lợi dụng tài nguyên của những cô gái đó!”

“Tôi cũng giỏi việc nắm bắt tâm lý của các cô gái đó hơn, cho nên có thể ép ra rất nhiều lợi ích trên người bọn họ, dù các cô gái đó không trả tiền, cũng không có lãi, nhưng tôi vẫn có thể lợi dụng các cô gái đó để kiếm được tiền…”

Sau đó, Tân Lãng khai hết không giữ lại một chút nào về việc buôn bán của mình, đúng như dự đoán của Triệu Ngọc, Lệ Minh Viễn căn bản không phải là con rối hoàn toàn không biết cái gì, anh ta đã là trợ thủ đắc thực của Tân Lãng từ lâu. Ngoại trừ lợi dụng công ty Minh Viễn giúp hắn ta rửa tiền, anh ta còn bày mưu tính kế, đảm nhiệm một chức vụ quan trọng trong một bộ phận của công ty cho vay!

Cho nên, Lệ Minh Viễn căn bản không phải người bị hại vô tội gì cả, mà là người lên kế hoạch cao cấp của tập đoàn cho vay bất hợp pháp, cuối cùng sẽ khó mà thoát khỏi sự trừng phạt trước tòa!

“Vậy thì tốt” Xử lý thẩm tra vụ án đến bước này, Triệu Ngọc cuối cùng cũng có cảm giác như trút được gánh nặng nên đã nhanh chóng vỗ tay, nói với Tân Lãng: “Tiếp theo, chúng ta hãy nói tới việc anh lợi dụng nghiệp vụ phi pháp của mình để thỏa mãn dục vọng của bản thân đi!”

“Những năm qua, rốt cuộc anh đã hại bao nhiêu cô gái? Có phải tất cả những cô gái ấy đều có dáng dấp rất giống với ‘cô ấy’ trong suy nghĩ của anh không!?”