Chương 2160 Tri thức làm thay đổi vận mệnh?
“Cái gì? Không có ai như vậy à?” Trong phòng quan sát, Triệu Ngọc vô cùng bất ngờ: “Cô gái đó là bạn học chung cấp ba với hắn ta, hơn nữa còn đậu vào Đại học Sư phạm Hà Dương, cho dù không cần hỏi thì cũng có thể tra ra mới đúng?”“Đúng vậy!” Trịnh Khả lắc đầu nói: “Nhưng mà không có một ai phù hợp với điều kiện! Trong lớp Tân Lãng học hồi cấp ba, đừng nói là nữ mà dù tìm cả nam lẫn nữ, cũng không có một ai đậu vào trường Đại học Sư phạm Hà Dương cả!”
“Chuyện này… chuyện này là sao chứ?” Triệu Ngọc nhíu chặt mày, đột nhiên cảm thấy vụ án trở nên phức tạp.
“Cho tới bây giờ, bọn em đã hỏi tổng cộng mười sáu người, bao gồm cả bạn học và giáo viên cấp ba của Tân Lãng” Tăng Khả báo cáo: “Miêu tả của họ vô cùng giống nhau, bởi vì học không giỏi nên Tân Lãng đã thôi học từ lớp 11, vốn chưa từng yêu đương bao giờ, không có đối tượng mối tình đầu!”
“Đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm của họ bày tỏ rằng nếu như trong lớp thật sự có cô gái nào yêu đương với Tân Lãng, bà ấy chắc chắn sẽ biết!”
“Còn nữa…” Tăng Khả lại nói: “Những người bạn học và giáo viên này còn cung cấp cho chúng ta một tin tức nữa, đầu óc của Tân Lãng không bình thường cho lắm, hắn ta thường nói những lời khiến người khác không thể hiểu được…”
“Còn nữa, Tân Lãng khá hướng nội, ít khi nói chuyện với người khác, bình thường thích viết và vẽ, hơn nữa tranh vẽ rất u ám…”
Oh my god…
Triệu Ngọc tặc lưỡi, trong đầu đột nhiên nảy ra hình ảnh lúc Hàn Khoan đi học cũng thích vẽ…
Xem ra, những tội phạm giết người có tâm lý vặn vẹo đều có một số điểm chung!
“Tôi cảm thấy…” Ngô Tú Mẫn lên tiếng: “Nếu chúng ta muốn biết đáp án, một là để Miêu Anh trực tiếp hỏi Tân Lãng, chí ít cũng phải lấy được cái tên mới được!”
“Hai là chúng ta phải điều tra kỹ gia đình của hắn ta, nỗi bất hạnh của gia đình cũng là nhân tố quan trọng hình thành nên tâm lý dị dạng”
“Tôi nghi ngờ…” Ngô Tú Mẫn liếc nhìn Tân Lãng đang khai tội trạng trong phòng thẩm vấn, âm trầm nói: “Người này có khả năng đã mắc chứng hoang tưởng! Mối tình đầu kia có khả năng do hắn ta tự tưởng tượng ra, mà trong hiện thực vốn không có người như thế!”
“Không phải chứ? Kỳ quái như vậy cơ à?” Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Nếu do hắn ta hoang tưởng, vậy thì mọi thứ phải thuận theo hắn ta mới phải? Hắn ta nghĩ như thế nào thì phải như thế chứ? Sao có thể thất tình được?”
“Có lẽ…” Ngô Tú Mẫn nói: “Trong tiềm thức hắn ta biết rõ ‘cô ấy’ là giả, cuối cùng sẽ rời khỏi hắn ta, cho nên hắn ta mới tưởng tượng tình trạng hắn ta thất tình!”
“Nói tóm lại, tình hình của Tân Lãng khá là đặc thù, nếu đúng là chứng hoang tưởng thì chính là trường hợp đặc biệt duy nhất mà tôi biết cho tới bây giờ, bởi vì…” Ngô Tú Mẫn nói ra nghi ngờ của mình: “Thông thường thì những người mắc chứng hoang tưởng đều có triệu chứng vô cùng rõ ràng, cuối cùng hoặc là sụp đổ, hoặc là không thể nào tập trung được tinh thần…”
“Nhưng tên Tân Lãng này lại trở thành một thương nhân thành công, điểm này vô cùng bất thường, có lẽ hắn ta có khả năng khống chế nhất định, cũng có thể… là có người nào đó đã chỉ bảo hắn ta…”
“Chuyện này…” Thôi Lệ Châu lắc đầu phản bác: “Có lẽ sẽ không còn đồng bọn nào đâu nhỉ?”
“Lúc thẩm vấn, tôi cũng cảm nhận được tên Tân Lãng này không giống những kẻ phạm tội trước đây” Triệu Ngọc nói: “Lời hắn ta nói có rất nhiều điểm mâu thuẫn với nhau, nhưng về mặt logic phân tích vấn đề nào đó, hắn ta lại vô cùng thấu đáo, thậm chí còn thấu đáo hơn cả tôi nữa!”
“Ví dụ như mục tiêu mà hắn ta lựa chọn để ra tay, toàn bộ đều là những người sau khi mất tích sẽ không có ai đi báo án, hơn nữa, rất có thể là người lớn lên ở cô nhi viện…” Triệu Ngọc nói.
“Có lúc, tôi cứ cảm thấy lại xuất hiện thêm một Hàn Khoan nữa đấy!”
“Mọi người có phát hiện ra không? Hắn ta có thể nắm bắt chính xác nội tâm của một người, biết phải làm thế nào mới có thể tránh được nguy hiểm, điểm này đối với một tên tội phạm mà nói càng đáng sợ!” Triệu Ngọc nói: “Cũng chính bởi vì như vậy nên hắn ta làm những vụ làm ăn cho vay phi pháp mới có thể như cá gặp nước!”
“Hắn ta gần như liếc mắt là có thể nhận ra người nào sẽ vì tiền mà tìm tới họ để vay! Người nào sẽ mặc cho họ điều khiển…”
“Tôi biết rồi!” Đột nhiên, Nhiễm Đào vỗ đầu nói: “Tiệm sách! Đến cuối cùng thì vẫn là tri thức làm thay đổi vận mệnh! Đừng thấy hắn ta chưa từng học đại học, nhưng hắn ta có nói rằng hắn ta đã đọc hết sách ở tiệm, nhờ đọc nhiều sách cho nên hắn ta có thể làm được điều này…”
“Hả?” Chỉ một câu nói khiến cho Triệu Ngọc đột nhiên hiểu ra, kinh ngạc nói: “Đào, nói đến mới biết, lời cậu nói rất có lý đấy! Tôi đã đọc qua tài liệu rồi, tiệm sách ban đầu được chia làm hai gian trong ngoài, một gian là sách giải trí, một gian là sách dùng cho việc học tập, nếu tên đó thật sự đọc hết toàn bộ số sách đó thì thật là…”
“Suy luận này vô cùng có khả năng” Ngô Tú Mẫn cũng thổn thức nói: “Về phương diện Tâm lý học và Giáo dục Tâm lý học, trường Đại học Sư phạm Hà Dương vẫn luôn đứng đầu trong nước, tôi nghĩ trong tiệm sách của họ chắc chắn sẽ có rất nhiều sách liên quan đến tâm lý học nhỉ?”
“Ồ, càng nghe càng không thể tin được!” Thôi Lệ Châu tặc lưỡi nói: “Nếu đã đọc nhiều sách tâm lý như vậy, sao lại không trị khỏi chứng bệnh tâm lý của mình chứ?”
“Lúc còn đi học, thầy cô từng nhắc nhở chúng tôi…” Ngô Tú Mẫn nói: “Lòng người khó dò, làm một người nghiên cứu tâm lý, muốn nắm bắt được nội tâm của người khác là một chuyện không hề dễ dàng!”
“Nhưng chúng ta lại không biết rằng, việc nắm bắt nội tâm của bản thân còn khó hơn so với nắm bắt nội tâm người khác!”
“Cho nên trong ngành của chúng tôi có một câu châm ngôn: một bác sĩ tâm lý vĩnh viễn không thể trị khỏi tâm bệnh của mình!”
“Được rồi, dù thế nào đi nữa” Triệu Ngọc chỉ phòng thẩm vấn: “Chúng ta vẫn phải kiên trì thẩm vấn cho xong rồi tính tiếp, đợi lát nữa tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp để hỏi vụ việc liên quan tới mối tình đầu kia lần nữa!”
“Mọi người ở bên này cũng tiếp tục nhiệm vụ đi, bây giờ tập trung vào người nhà của Tân Lãng, xem thử gã này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không chừng đây mới là nước cờ đầu của chúng ta đấy!”
“Vâng!” Mọi người đáp lại, Triệu Ngọc kéo cửa ra, quay trở về phòng thẩm vấn.
Lúc này, cuộc thẩm vấn vẫn đang tiếp tục, Tân Lãng đã kể lại cho Miêu Anh nghe hắn ta làm thế nào để lợi dụng điều kiện của mình để tìm kiếm người có vẻ ngoài giống với “cô ấy”, sau đó ép họ hiến thân để thỏa mãn dục vọng cá nhân!
“… Làm như vậy…” Tân Lãng nói: “Tôi sẽ được an ủi về mặt tâm lý, mặc dù sự an ủi này không vui vẻ như lúc giết người, nhưng… tôi vẫn cảm thấy thích thú…”
“Các người biết không?” Tân Lãng cười quái dị: “Do sau khi xong việc, tôi cho bọn họ rất nhiều tiền, trong đó có 70% lựa chọn phục vụ lần nữa, chủ động liên hệ với dịch vụ của chúng tôi, nhưng mà tôi sẽ không để ý tới họ nữa, tất cả đều giao cho các bộ phận xử lý…”
“Bất kể là bên phía cho vay hay là công việc bên này, tôi đều duy trì tính cảnh giác cao độ! Hơn nữa…” Tân Lãng nói: “Tôi vẫn luôn để ý động tĩnh bên phía trường Đại học Sư phạm Hà Dương!”
“Đề phòng chu đáo, ha ha, đề phòng chu đáo…” Nói xong, Tân Lãng đột nhiên siết chặt nắm đấm, ăn năn nói: “Không ngờ cuối cùng, tôi vẫn vấp ngã bởi sự chu đáo của chính mình!”
“Nếu như… nếu như ban đầu tôi lựa chọn con đường khác… có lẽ sẽ không gây ra cục diện như ngày hôm nay…” Tân Lãng thở dài, nói: “Bây giờ xem ra, phía trường học kiểu gì cũng sẽ không tự tiện phá dỡ tòa nhà đó, nhưng tôi… tôi lại cứ làm điều thừa, để Lệ Minh Viên chủ động đi tài trợ, hơn nữa còn tự mình lên kế hoạch cải tạo, đồng nghĩa với việc lạy ông tôi ở bụi này, chưa đánh đã khai… haiz…”