Chương 2161 Tên của cô ấy
“Tôi thật sự rất tò mò” Nói đến đây, Tân Lãng hỏi Triệu Ngọc và Miêu Anh: “Tôi chỉ nghe nói là một sinh viên dùng búa đập thủng hố rác thải, vì sao? Vì sao lại như vậy?”“Sao thế?” Miêu Anh hỏi một câu: “Anh không biết à? Cũng không hỏi thăm à?”
“Đương nhiên không thể!” Tân Lãng vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi đã sai một bước, không thể lại sai bước thứ hai! Rất nhiều vụ án từ năm xưa đều do hung thủ không giữ được bình tĩnh mà hỏi này hỏi kia nên mới bị nghi ngờ!”
“Thậm chí có người còn đi tới hiện trường vụ án xem xét, kết quả bị cảnh sát bắt được tại chỗ…”
Đậu xanh rau má…
Triệu Ngọc thầm mắng trong lòng, tên này đúng là hiểu rất nhiều chuyện, ban đầu mình đã sắp xếp nhân viên cảnh sát mặc thường phục bắt giữ các đối tượng khả nghi hay luẩn quẩn trước cửa trường Đại học Sư phạm Hà Dương, không nghĩ tới tên này căn bản không mắc lừa!
“Hai ngài cảnh sát, có thể nói cho tôi biết vì sao không?” Tân Lãng lại hỏi: “Bên ngoài có rất nhiều lời đồn kỳ dị, nói rằng sinh viên kia bị ma nhập vào người! Thật sự có chuyện này à?”
“Được rồi!” Miêu Anh nói: “Anh nói cho tôi biết ‘cô ấy’ mà anh nói tới là ai thì tôi sẽ nói cho anh! ‘Cô ấy’ tên là gì vậy?”
“Ừm…” Nghe thấy câu hỏi của Miêu Anh, Tân Lãng nhíu mày, giống như đang suy nghĩ hoặc là đang nhớ lại gì đó, trong ánh mắt thậm chí còn xuất hiện vẻ mờ mịt.
“Không sao” Triệu Ngọc nhẹ gật đầu với Miêu Anh: “Chúng ta có thể nói cho hắn ta biết! Nếu hắn ta đã nhận tội, vậy thì chúng ta cũng phải bày tỏ một chút thành ý chứ!”
“Tân Lãng” Triệu Ngọc nói: “Anh yên tâm, không phải ma nhập gì đâu, mà là trong cõi u minh tự có ý trời! Có thể anh không nhớ ra, nhưng lúc Lưu Duy Nhất viết nhật ký giết người đã viết rất nhiều bản nháp!”
“Trường học cử sinh viên di chuyển đồ vật ở tòa nhà Chí Trăn, trong đó có một sinh viên thấy được bản nháp của Lưu Duy Nhất nên vô cùng tò mò, cho nên mới mở hố rác thải ra xem, vạch trần tội ác của anh!”
“Anh thử nghĩ lại xem” Triệu Ngọc nói: “Nếu như tòa nhà Chí Trăn không được lên kế hoạch cải tạo, nếu như sinh viên kia không trùng hợp nhìn thấy bản nháp, hoặc là dù cho sinh viên kia thấy được cũng chỉ coi là trò đùa vui, thì có lẽ… thi thể đã không bị phát hiện rồi nhỉ?”
“Thế nhưng, dù cho là xác suất vô cùng nhỏ bé, nhưng vẫn khiến cậu sinh viên ấy đập thủng hố rác thải, anh cảm thấy nên gọi điều này là gì?”
“Anh thật sự cho rằng tòa nhà Chí Trăn không đổ, cây đa cổ thụ không chết thì sẽ không có ai có thể vạch trần tội ác giết người của anh sao!?”
“Chuyện này…” Triệu Ngọc nói năng hùng hồn, xâm nhập vào lòng người, lập tức khiến cho toàn thân Tân Lãng run rẩy, sắc mặt khó coi, sống lưng thẳng tắp lúc đầu cũng dần dần uể oải gập xuống.
“Hóa ra… Hóa ra là như vậy…” Tân Lãng thở dài một tiếng: “Có lẽ… Anh nói đúng rồi! Bởi vì thời gian trôi đi quá lâu nên tâm lý may mắn của tôi mới càng lúc càng lớn như vậy!”
“Thậm chí tôi còn ngây thơ cho rằng dù các người phát hiện ra thi thể thì cũng chưa chắc đã điều tra ra tôi! Mặc dù tôi từng mở tiệm sách ở trường Đại học Sư phạm Hà Dương nhưng mà người có thể nhớ kỹ tôi cũng không nhiều…”
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, lập tức ngắt lời Tân Lãng, hắn chỉ vào cổ Tân Lãng và nói: “Người nhớ kỹ anh không nhiều, nhưng mà người nhớ kỹ nốt ruồi này của anh thì lại vô số!”
“Hả?” Tân Lãng cúi đầu nhìn thoáng qua, cho dù không nhìn thấy nốt ruồi của mình nhưng hắn ta vẫn hiểu rõ điều gì, trên mặt lại lộ vẻ hối tiếc một lần nữa, nói: “Tôi còn tưởng rằng cho dù tôi lưu lại vết tích gì ở trên thi thể, nhưng bởi vì tôi không có tiền án thì các người sẽ không tìm ra tôi!”
“Không nghĩ tới… Không nghĩ tới…”
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh lần nữa: “Anh không nghĩ tới nhiều việc lắm, mặc dù anh không có tiền án, trong kho số liệu không có tin tức của anh, nhưng chúng tôi đã điều tra được ADN của nghi phạm thuộc về gia tộc họ Lý, hơn nữa, đã khóa chặt vào lứa tuổi của anh rồi, anh thật sự cho rằng mình có thể chạy thoát sao?”
“Hả?” Đối với kỹ thuật hồ sơ ADN, Tân Lãng căn bản chưa từng nghe thấy, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: “Không ngờ… Không ngờ lại có thể làm được như vậy! Nếu tôi sớm biết thế… biết thế…”
“Nếu sớm biết như thế” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Thì anh nên chạy sớm một chút đúng không? Chúng tôi đã điều tra được mấy ngày qua anh vẫn luôn vội vàng di dời tài sản, có phải anh khờ khạo cho rằng anh chuyển tiền tới một công ty không xác định được trên một đảo quốc ở Thái Bình Dương thì cảnh sát hình sự chúng tôi sẽ không có cách nào động tới anh sao?”
“Tôi… Tôi…” Tân Lãng lau mồ hôi lạnh trên trán, hiển nhiên đã bị Triệu Ngọc đánh bại hoàn toàn, không ngờ hắn ta ai thán một tiếng rồi tán dương một câu: “Thần thám đúng là thần thám, khi biết anh nhận điều tra vụ án này, tôi thà đi thẳng tới Cục Cảnh sát tự thú cho rồi!”
“Câu này anh…” Triệu Ngọc gõ bàn một cái, sau đó nói: “Đúng là rất có lý!”
Câu nói của Triệu Ngọc lập tức khiến tiểu thư Miêu lườm nguýt một cái.
“Khi nào về…” Triệu Ngọc nhỏ giọng nói với Miêu Anh: “Em biên tập lại đoạn này rồi chia sẻ lên mạng xã hội, nhất định có thể dẫn tới một lượng lớn tội phạm tự thú đấy…”
Tiểu thư Miêu nheo mắt lại, bên phòng nghe lén cũng toát mồ hôi…
“Anh cảnh sát, bị anh bắt được rồi, tôi không có gì để nói nữa…” Tân Lãng ngẩng đầu lên nói: “Tôi đã giết người, còn cho vay bất hợp pháp, từng hại nhiều cô gái, tôi bị trừng phạt đúng tội, không thể chạy được…”
“Hơn hai mươi năm” Tân Lãng ngẩng đầu nhắm mắt lại: “Ngày nào tôi cũng nơm nớp lo sợ, thời gian ru rú trong nhà không ra ngoài cũng nên kết thúc rồi, tôi biết, tâm lý của tôi có vấn đề rất lớn, nếu không phải bởi vì ‘cô ấy’, có lẽ tôi đã không như vậy!”
“Tân Lãng” Nghe đến đây, Triệu Ngọc thừa cơ dẫn vào chủ đề chính, hỏi: “Hiện tại anh có thể nói cho tôi biết về ‘cô ấy’ của anh không? Cô ấy rốt cuộc là ai? Cô ấy tên là gì?”
“Ừm…” Ai ngờ, nghe thấy câu hỏi của Triệu Ngọc, Tân Lãng lại lâm vào trạng thái mê mang như trước.
“Sao vậy? Anh yêu cô ấy sâu sắc như thế, nhưng lại không biết cô ấy tên là gì ư?” Triệu Ngọc vịn vào tai nghe, nói với Tân Lãng: “Anh suy nghĩ thật kỹ đi, anh có thể nhớ được mà! Rốt cuộc cô ấy tên là gì?”
“Cô ấy… Cô ấy tên là… Cô ấy tên là…” Ánh mắt Tân Lãng si mê, như chìm vào cuồng si.
“Xem ra… Anh không nói dối!” Triệu Ngọc thở dài một tiếng, nói: “Tân Lãng, chúng tôi đã điều tra trường cấp ba của anh, cũng điều tra cả trường Đại học Sư phạm Hà Dương, căn bản không có người nào như anh nói!”
“Khi anh lên cấp ba, cũng chưa từng yêu đương… ‘Cô ấy’ mà anh nói tới, hoàn toàn là do chính anh tưởng tượng ra…”
“Hả!? Cái gì? Cái gì?” Toàn thân Tân Lãng run lên: “Anh nói cái gì? Cái gì mà tôi tưởng tượng ra… Cô ấy… Cô ấy tên là… Tên là… A!!!”
Tân Lãng giơ hai tay lên hung hăng nện vào đầu, trông rất đau khổ.
“Nếu không phải vậy thì anh có thể nói cho tôi biết sau này cô ấy như thế nào không?” Triệu Ngọc hỏi: “Anh có gặp lại cô ấy chứ?”
“Sau này… Sau này? Chưa từng…” Tân Lãng nói: “Sau khi cô ấy tốt nghiệp, tôi không biết cô ấy đi đâu cả, tôi chưa từng đi tìm cô ấy!”
“Tôi nhớ cô ấy, nhớ đến mức khi nhìn thấy những cô gái giống cô ấy, tôi sẽ… tôi sẽ xúc động…”
Nói đến đây, nước mắt nước mũi của Tân Lãng lập tức chảy ra, dường như chỉ trong giây lát, hắn ta đã mất đi một phần cơ thể của mình, vò đầu bứt tai, cả người giãy giụa kịch liệt…