← Quay lại trang sách

Chương 2162 Quái vật

“Đúng thế, tôi nói rồi” Trong văn phòng của Cục Cảnh sát Thừa Châu, Triệu Ngọc trịnh trọng lạ thường nói với đội trưởng Mưu Vĩnh Ân: “Tôi đã đồng ý với những cô gái bị hại kia rằng sẽ không nói ra việc các cô ấy có liên quan tới Tân Lãng và tập đoàn cho vay bất hợp pháp thì nhất định phải nói lời giữ lời!”“Mặc dù năm đó, các cô gái ấy gieo gió gặt bão, nhưng dù sao cũng là người bị hại, đừng sát muối lên vết thương của những cô gái ấy nữa!”

“Cuộc sống của một người có khả năng bởi vì chuyện này mà bị phá hủy hoàn toàn đấy!”

“Hơn nữa, các cô ấy đã cung cấp manh mối điều tra cho chúng ta rồi, cho nên anh không cần sắp xếp các cô ấy đến đây để xác nhận đâu!”

“Được, được…” Mưu Vĩnh Ân gật đầu đồng ý: “Nếu đã như vậy thì tôi lập tức đi xử lý chuyện này, nghiêm cấm phát tán ảnh chụp của các nạn nhân!”

Nói xong, Mưu Vĩnh Ân lập tức lấy điện thoại di động ra xử lý việc này.

Triệu Ngọc quay sang hỏi Tăng Khả: “Thế nào? Cậu đã điều tra được hoàn cảnh gia đình của Tân Lãng chưa?”

“Em đã điều tra được rồi” Tăng Khả nói: “Từ một người biết chuyện kể lại, cha mẹ của Tân Lãng ly hôn khá sớm, tung tích của người cha không rõ, người mẹ nuôi dưỡng hắn ta một mình, nhưng không may là mẹ của hắn ta bị bệnh máu trắng nên đã qua đời rồi…”

“Sau đó, đáng ra hắn ta được đón vào nhà tạm trú, nhưng khi vào đó thì hắn ta đã chuẩn bị thành niên, nên không ở được bao lâu…”

“Đúng là hắn ta đã học cấp ba, nhưng thành tích rất kém, mới lớp mười một đã thôi học…”

“Gia đình có nhà cửa, mẹ hắn ta để lại cho hắn ta một chút của cải, nhưng trong khoảng thời gian đó, có phải hắn ta chỉ sống một mình hay không thì bọn em vẫn đang điều tra…”

“Vấn đề này thì tôi đã hỏi Tân Lãng rồi” Triệu Ngọc nói: “Chắc hắn ta không nói dối đâu, khoảng thời gian đó, hắn ta chỉ sinh sống một mình, hắn ta đã học được cách độc lập từ rất sớm, tính cách quái gở đó rất có thể do ở một mình trong thời gian dài mà tạo thành!”

“Tổ trưởng, cậu có chú ý tới không?” Ngô Tú Mẫn đánh trúng trọng điểm, nói: “Trong toàn bộ khẩu cung của Tân Lãng có hai điểm tương đối nhạy cảm, nhưng từ đầu đến cuối, hắn ta đều không nói ra!”

“Một là ‘cô ấy’ có khả năng đã được tưởng tượng ra, hai chính là mẹ của hắn ta…”

“Tôi nghi ngờ việc mẹ qua đời đã tạo ra ám ảnh tâm lý cho hắn ta, cho nên hắn ta đã tưởng tượng ra một ‘cô ấy’, đây là một loại hoang tưởng điều tiết cảm xúc, để nhận được an ủi…”

“Cho nên, hắn ta mới khắc sâu ấn tượng về ‘cô ấy’ mà mình hoang tưởng ra như vậy, không thể bỏ đi được, đến mức đã làm ra rất nhiều chuyện hoang đường như thế!”

“Hoang đường? Phải là hung tàn mới đúng chứ?” Nhiễm Đào đưa ra ý kiến phản đối: “Nếu hắn ta tưởng tượng ra cô gái đó để bảo vệ mình, vậy tại sao còn muốn giết người?”

“Trước đó không phải tôi đã nói rồi sao?” Ngô Tú Mẫn nhắc nhở: “Trong tiềm thức, hắn ta cho rằng cô gái này đã rời khỏi mình, cho nên đã sinh ra cảm xúc hận thù!”

“Vậy… Những cô gái bị sát hại chẳng phải quá đáng thương ư?” Nhiễm Đào thở dài: “Vì một người không tồn tại mà mất mạng! Thật là…”

“Còn cả những cô gái bị Tân Lãng hại nữa…” Tăng Khả cắn răng nói: “Nếu Tân Lãng không hoang tưởng thì các cô gái ấy cũng không có khả năng càng lún càng sâu!”

Ting ting… Ting ting…

Trong lúc trò chuyện thì điện thoại của Triệu Ngọc vang lên, bắt máy nghe mới biết là Thôi Lệ Châu gọi cho hắn.

“Sếp à, tôi vừa mới tìm được một nhân chứng, ông ta biết quá khứ của Tân Lãng” Thôi Lệ Châu thở hồng hộc nói: “Người này là bác cả của Tân Lãng, quen biết mẹ của Tân Lãng!”

“Ông ta nói rằng cha của Tân Lãng đúng là họ Lý, mẹ họ Tân, là người ngoài tỉnh, không có người thân ở Thừa Châu”

“Lúc trước sở dĩ cha mẹ hắn ta ly hôn là bởi vì sinh hoạt của mẹ Tân Lãng không đúng mực, sau khi Tân Lãng được sinh ra thì dáng dấp của Tân Lãng không hề giống cha chút nào…”

“Sau đó thì tin đồn và mâu thuẫn nổi lên bốn phía, kết quả, cha hắn ta nghĩ quẩn, không ngờ nhảy giếng! Mặc dù được cứu lên nhưng trên cơ bản đã biến thành người thực vật…”

“Sau đó, mẹ của Tân Lãng càng không thể ở lại được nữa, chưa hết ở cữ đã bị đuổi ra ngoài, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lý…”

“Còn chuyện sau khi mẹ của Tân Lãng bị đuổi ra ngoài thì ông ta không biết, chỉ là từng nghe thấy có tin đồn mẹ của Tân Lãng đi hộp đêm làm vũ công, nhưng ông ta không dám hứa chắc tin đồn là thật…”

“Ôi trời ơi…” Triệu Ngọc líu lưỡi: “Đã bắt được hung thủ rồi, thế mà còn điều tra ra cái này nữa, có thể ghi vụ án này vào sử sách rồi đấy nhỉ?”

“Sếp à” Thôi Lệ Châu nói trong điện thoại: “Có lẽ… Tân Lãng lựa chọn sát hại những cô gái trong hộp đêm cũng là có nguyên nhân nhất định?”

“Tôi đang suy nghĩ… Có khi nào… Có khi nào…”

“Ôi trời ơi!!!”

Chỉ một thoáng, Triệu Ngọc nổi da gà khắp người, bởi vì hắn đã hiểu rõ ý của Thôi Lệ Châu, ý của Thôi Lệ Châu chính là “cô ấy” mà Tân Lãng hoang tưởng ra có thể nào chính là… mẹ của hắn ta không!!?

“Sếp à” Thôi Lệ Châu nói: “Cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm được ảnh chụp mẹ của Tân Lãng, chỉ cần tìm được ảnh của mẹ hắn ta thì có thể lập tức biết được suy đoán của chúng ta có chính xác hay không!”

“Được, giao cho cô nhé!” Triệu Ngọc gật đầu, sau đó cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Ngọc bắt đầu sắp xếp lại đầu mối: “Tân Lãng từ khi sinh ra đã theo mẹ, nếu như mẹ của hắn ta thật sự làm công việc đó để sống thì chẳng khác gì… Tân Lãng đã lớn lên ở hộp đêm, mãi cho tới khi hắn ta sắp trưởng thành, mẹ của hắn ta mới bị bệnh máu trắng và qua đời…”

“Nói cách khác… Nếu như nguyên mẫu của ‘cô ấy’ chính là mẹ hắn ta, vậy thì chẳng phải…”

“Nói như vậy…” Ngô Tú Mẫn đi theo tiết tấu của Triệu Ngọc, gật đầu nói: “Những gì mà chúng ta phân tích được về tâm lý và tính cách của hắn ta đã có thể kết nối lại với nhau rồi!”

“Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy!” Triệu Ngọc giơ ngón tay lên, nói: “‘Cô ấy’ trong miệng Tân Lãng xuất hiện từ thời cấp ba, đúng lúc sau khi mẹ của hắn ta chết!”

“Cho nên, cái chết của mẹ đã khiến Tân Lãng bị đả kích, trong tiềm thức, hắn ta đã lấy mẹ làm nguyên mẫu để tưởng tượng ra một ‘cô ấy’, biến ‘cô ấy’ thành bạn học và người yêu của Tân Lãng…”

“Thế nhưng, bởi vì Tân Lãng biết mẹ mình đã qua đời, cho nên đương nhiên cho là ‘cô ấy’ trong tưởng tượng cũng sẽ rời khỏi mình và đi rất xa…”

“Cho nên, hắn ta mới nói rằng ‘cô ấy’ chia tay với mình, đi học ở trường Đại học Sư phạm Hà Dương…”

“Sau đó, hắn ta đi tới trường Đại học Sư phạm Hà Dương mở tiệm sách, mà trùng hợp quyển tiểu thuyết u tối mà Lưu Duy Nhất viết đã dẫn tới sự đồng cảm của hắn ta, trở thành một chìa khóa cho hình thức giết chóc của hắn ta!”

“Sở dĩ hắn ta không dựa theo nhật ký đi tìm sinh viên để ra tay, không chỉ bởi sinh viên mất tích sẽ dễ dàng bại lộ, mà là bởi hắn ta còn có một tâm lý phức tạp với mẹ mình, cho rằng phải giết chết người giống ‘cô ấy’ hoặc là cô gái ở hộp đêm giống mẹ của hắn ta…”

“Cho nên, tất cả những suy đoán này đều hợp lý… Trong tiềm thức của hắn ta, một phần nào đó là hoài niệm mẹ của mình, một phương diện khác là oán hận mẹ đã từ bỏ mình…”

“Cho nên mới xuất hiện một con quái vật phức tạp đến vậy…”

Triệu Ngọc nói xong, cả căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, mỗi người đều bị phỏng đoán này của Triệu Ngọc làm chấn động. Những gì Tân Lãng gặp phải thật sự khó mà hình dung được, cũng rất khó lý giải.

Yên tĩnh hơn mười giây, Nhiễm Đào mới phá vỡ bầu không khí này, anh ta vỗ ót một cái, lập tức hiểu ra.

“Ôi, nói như vậy tức là cha của Tân Lãng không nên tự tử làm gì!” Nhiễm Đào xòe tay ra và nói: “ADN của Tân Lãng đã biểu hiện vô cùng rõ ràng, hắn ta là con cháu nhà họ Lý nên chứng tỏ mẹ của Tân Lãng không hề ‘ăn vụng’, là con ruột của ông ta!”